Cô chọn về đây vì ai hỏi han quá nhiều về chuyện hôm qua. Cô quá tay và cũng sợ những trong nhà sẽ tò mò, bới móc. Thế là cô quyết định lẩn tránh bằng cách về đây. Những Tần Niệm ngờ sáng nay gặp Lâm Dương.
Lâm Dương rõ ràng nhận sự hoang mang trong ánh mắt Tần Niệm nhưng vì xoa dịu, càng thêm trầm trọng tình hình. Hắn bước từng bước, chậm rãi tiến gần, khuôn mặt là nụ méo mó đầy vẻ dữ tợn, khiến khí càng thêm căng thẳng. Hắn khẩy, :
"Làm gì? Cô hôm đó tự cao ? Hả? Chúng quen lâu thế mà, cô nhẫn tâm đến , đ.á.n.h bệnh viện, mà một cái cũng thèm cho !?"
Lời càng lúc càng căm phẫn, khuôn mặt điển trai giờ đây vặn vẹo vì tức giận, đôi mắt sắc lẹm trừng chằm chằm Tần Niệm, nghiến răng từng chữ: "Người bảo "Một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình.", còn cô thì ? Cư nhiên để cho khác đ.á.n.h ? Chỉ mới nửa tháng thôi mà cô nhịn , vội vã dây dưa với khác ?"
Tần Niệm đối diện với Lâm Dương điên cuồng đến mức gần như kiểm soát nổi, trong lòng khỏi dâng lên một cảm giác hoảng sợ kinh hãi. Cô theo phản xạ lùi vài bước, giọng run rẩy: "Ngày đó... Ngày đó là vì đ.á.n.h trai , chỉ cứu thôi. Mà nếu về sự nhẫn tâm, ai mới thực sự tuyệt tình đây? Anh suốt ngày yêu nhưng một chân đạp mấy chiếc thuyền mà!"
Vừa xong, Lâm Dương xong, như thể dẫm đuôi, đột nhiên nhảy dựng lên, mắt long lên đầy tức giận, hét lớn: " chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, ai mà chẳng lúc sai lầm chứ! Cả thiên hạ đàn ông đều lúc vấp ngã! còn cô? Nhà các Tần gia, lưng là lưng ngay, bỏ chạy là bỏ chạy liền! Còn hết, khi còn quên ngoái c.ắ.n chúng một nhát!"
Tần Niệm siết chặt tay, ánh mắt cô dám đối diện với ánh đầy lửa giận của Lâm Dương. Cô cúi đầu, giọng nhỏ đến mức chỉ cô mới thấy, nhẹ như thở: "Nhà chỉ lấy những gì đáng lẽ bồi thường thôi."
Lâm Dương xong, bật một tràng lạnh đầy chói tai, như thể điều gì đó buồn nhất đời. Hắn chỉ tay mặt Tần Niệm, tức giận quát: "Bồi thường? Hừ, đừng nghĩ cái trò mèo ! Chuyện mà nhà các Tần gia giật dây từ phía , thể xảy ?"
Tần Niệm cái sắc lẹm của Lâm Dương cho sợ hãi, cả run lên, chân tay như mất hết sức lực.
Nước mắt chực trào, Tần Niệm ngẩng lên Lâm Dương, giọng nghẹn ngào: " thật sự chuyện ... Lúc đó quá đau lòng, quá tuyệt vọng, cứ tự giam trong phòng, một tuần khỏi cửa. Khi ngoài, ba mới với về việc bồi thường của các , chỉ là đau khổ vì nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/286.html.]
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Lâm Dương Tần Niệm xong, khóe miệng bất giác nhếch lên, lộ một nụ lạnh buốt. Hắn kiềm chế sự châm chọc trong giọng điệu, tiếp tục với vẻ khinh bỉ:
"A, đừng giả vờ thâm tình như . Cô đối với , căn bản chẳng chút tình cảm nào như cô ươi ! Đối với cô, chỉ là công cụ để cô khoe khoang, thỏa mãn cái lòng tự trọng hư vinh của cô mà thôi! Một khi hết giá trị lợi dụng, cô sẽ ngần ngại vứt bỏ ngay."
Lâm Dương càng càng kích động, ánh mắt như sắp phun lửa, giọng vang lên đầy căm phẫn: "Đừng giả vờ là ai! Tần Vũ Niết đây từng đùa giỡn với cô , , cô thật sự tin ? Thực , cô rõ hơn ai hết! mà vì cô giữ hình tượng yêu hảo, cô đổ hết tội lên đầu Tần Vũ Niết, đúng ? Một mặt cô thỏa sức chiếm đoạt thứ của cô , mặt khác âm thầm kích động chống cô , mặc kệ cô đối xử như thế nào, ức h.i.ế.p . Cô vui mừng khi thấy cô chịu đựng tất cả ? Trước còn những trò bẩn thỉu của cô, thậm chí còn thèm để ý đến mấy chiêu trò vặt vãnh . bây giờ nghĩ , cô chẳng dùng những thủ đoạn nhỏ mọn để lợi dụng khác, đẩy họ thế yếu để đạt mục đích của ?"
Lâm Dương phun một câu cuối cùng, giọng mang theo sự chế giễu: "Tần Niệm, kỳ thực cô mới là kẻ đáng ghê tởm nhất."
Nghe thấy những lời , Tần Niệm như sắp phát điên, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hét lên đầy giận dữ: " ! chẳng như !"
Tần Niệm siết chặt chiếc điện thoại, tưởng chừng như bóp nát nó ngay tại chỗ. Đôi mắt đỏ lên nhưng vì tủi , mà là vì cơn giận đang dâng trào đến mức cả run rẩy.
Đôi mắt cô trừng lớn, chằm chằm Lâm Dương mặt, giọng run run nhưng đầy uy hiếp:
" khuyên nhất mau biến ! Nếu , sẽ gọi đến xử lý !"
Thế nhưng, Lâm Dương lúc còn vẻ cuồng loạn như . Ngược , bình tĩnh lạ thường, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ khinh bỉ. Một tiếng hừ lạnh thoát từ mũi , đầy vẻ khiêu khích:
"Sao? Bị trúng tim đen nên vui hả? Muốn gọi tới xử lý ? Gọi ai? Bàn Long ? Ha ha... Hắn bây giờ còn đang tù, lo còn xong đấy!"