Tạ Tất An thấy Thôi phán quan, Diêm Vương gia, tức thì giận dữ , khí thế trực tiếp b.ắ.n thẳng Thôi phán quan.
Hắn bực bội : "Ngài , việc đột nhiên xuất hiện chuyện như là sẽ dọa c.h.ế.t ?!"
Thôi phán quan hề e ngại, tiếp tục : "Ta hôm nay ngươi dễ dọa như ? Ngươi chuyện gì trái với lương tâm ? Cho nên sợ phát hiện?"
Sau một lúc im lặng, Tạ Tất An nhún vai, đẩy Thôi phán quan một chút vẫy tay gọi .
Thôi phán quan gần, ánh mắt đầy tò mò hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì ? Ngươi dọa thành ?"
Tạ Tất An ghé sát , thì thầm: "Có giới thiệu một đám đối tượng cho Tần cô nương, bảo cô chọn lựa, còn một cực kỳ lợi hại, thích Tần cô nương, bạn trai của cô . Diêm Vương gia chắc chắn vui khi chuyện ."
Thôi phán quan xong, đôi mắt càng thêm hứng thú, đến khi Tạ Tất An xong, nhịn mà thốt lên: "Chậc chậc, thấy ngươi như chạy khỏi lửa , mà nếu ngươi chậm thêm một chút, khi chỉ còn tro tàn thôi."
Tạ Tất An thế, khỏi tức giận bốc lên, bực bội : "Kết quả ngài còn đột ngột xuất hiện, hoảng hồn, cứ tưởng Diêm Vương gia đuổi theo ngoài, sợ tới mức hồn vía cũng suýt nữa bay mất!"
Hắn thật sự tưởng rằng Diêm Vương gia đuổi theo, hoảng hốt đến mức suýt chút nữa "hồn bay phách lạc".
Thôi phán quan vỗ vỗ vai , gian tà: "Không , dần dần sẽ quen thôi mà. Ta bảo , Diêm Vương gia chắc chắn để ý Tần cô nương. Có khi vì chuyện , hai ... hắc hắc, chừng sẽ..."
Thôi Ngọc nháy mắt, vẻ nghiêm trọng, giơ ngón tay cái lên, đầy ẩn ý: "Liền thành đôi, ha ha ha..."
Tạ Tất An thở dài,"Hy vọng chứ, nếu thì coi như là tra tấn quỷ ."
Tần Vũ Niết gì về cuộc trò chuyện của họ. Sau khi Tạ Tất An rời , cô đơn giản vệ sinh, thu xếp một chút xuống giường.
Cuối cùng thì công việc cũng xong, chỉ còn thiếu tiền để giải quyết chuyện cửa hàng là xong.
Tần Vũ Niết thực sự kể cho ai về câu chuyện liên quan đến "bạch nguyệt quang". Nếu cô kể, lẽ sẽ sống trong ám ảnh đến nỗi ngay cả c.h.ế.t cũng thoát khỏi. Tần Vũ Niết khiến hối hận vì điều đó, vì nếu sự thật, lẽ sẽ phát điên lên.
Mối nguy hiểm của "bạch nguyệt quang" thật sự thể xem nhẹ.
Tần Vũ Niết mới xuống giường bao lâu, điện thoại của cô bỗng nhận một tin nhắn.
Cô cầm điện thoại lên, thấy đó là một lời nhắn WeChat từ bạn , tên là Lý Sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/297.html.]
Tần Vũ Niết nhanh chóng đồng ý kết bạn.
Lý Sáng: "Về đến nhà ?"
Tần Vũ Niết về đến nhà thì nhận tin nhắn từ Lý Sáng.
Tần Vũ Niết: "Về đến nhà ."
Lý Sáng: "Vậy nghỉ ngơi cho nhé."
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng khiến Tần Vũ Niết khỏi bất ngờ. Hóa chỉ đơn giản là hỏi thăm cô.
Sau khi trả lời qua loa, đối phương cũng nhắn nữa. Điều khiến Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự xử lý thế nào với những tình huống kiểu . Không đáp thì thấy bất lịch sự nhưng đáp nhiều quá sợ hiểu lầm.
Trước đây, cô từng gặp tỏ tình với nhưng từ chối xong là xong, chẳng ai cố níu kéo. Còn , lẽ vì họ cũng coi là "đồng nghiệp" nên từ chối thẳng thừng tiện. Nếu việc cần trao đổi , nhất vẫn nên giữ quan hệ xã giao.
Tần Vũ Niết định nghỉ một chút khi dậy nấu cơm. Ai ngờ, xuống ngủ quên mất. Đến khi tỉnh , cô đồng hồ thì quá nửa đêm.
Vừa mở điện thoại, cô thấy tin nhắn. Ban đầu, Tần Vũ Niết nghĩ chắc là Lý Sáng nhắn tiếp nhưng khi mở xem, cô sững – tin nhắn đến từ Diêm Vương Gia!
Ban đầu, cô còn tưởng ngủ dậy nên hoa mắt, nhầm tên gửi. khi dụi mắt vài , đúng là Diêm Vương Gia thật. Tin nhắn thực sự từ mà cô bao giờ nghĩ sẽ liên lạc với cái đêm hôm đó.
Tần Vũ Niết khỏi băn khoăn, theo lẽ thường, cái đêm đó, Diêm Vương Gia hẳn còn lý do gì để nhắn tin cho cô. Thế mà giờ đây, một tin nhắn từ xuất hiện. Phải chăng việc gì khẩn cấp?
Tần Vũ Niết đầy hoài nghi mở tin nhắn nhưng chẳng thấy gì ngoài một thông báo: "Diêm Vương Gia thu hồi một tin nhắn."
Chuyện chỉ khiến cô càng khó hiểu hơn.
"Tin gì mà gửi rút về chứ?" – cô nghĩ thầm. cũng tự an ủi, nếu Diêm Vương gia rút , chắc chẳng chuyện gì quan trọng.
Tò mò thì nhưng Tần Vũ Niết kiểu thích đào sâu. Cô quyết định hỏi thêm.
Khi bụng réo lên nhắc nhở, cô mới nhớ ngủ một mạch đến giờ , vội vàng xuống bếp một đĩa cơm chiên đơn giản.
Trong lúc cô bận rộn, Tiểu Bạch – chú hồ ly lười biếng – cũng tỉnh giấc, ngáp dài, chậm rãi bước tới, dụi dụi chân cô như để đòi ăn.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết ăn xong, cũng dài như khi. Cô cho Tiểu Bạch ăn xuống xếp bàng, luyện tập công pháp để điều chỉnh tâm trạng.