Lúc , sự chú ý đều đổ dồn về phía Diêm Văn Cảnh, chẳng ai để ý đến việc họ rời .
Tần Vũ Niết thấy những lời , trong đầu một mớ suy nghĩ loạn xạ: "Chẳng lẽ bọn họ nghĩ Diêm vương gia và gì đó ? Cho nên mới những lời như ?"
cô tự hỏi: "Nếu thật sự là như thì bọn họ đến đây gì? Không là Mạnh tỷ giới thiệu bọn họ ?"
Nghĩ đến cảnh tượng , Tần Vũ Niết cảm thấy khó xử. Lâm Lan rõ ràng vấn đề gì với Diêm vương gia, thì tại Mạnh tỷ giới thiệu họ cho ?
"Mạnh tỷ hẳn là phạm sai lầm ngớ ngẩn như ." Tần Vũ Niết tự nhủ,"Có lẽ điều gì đó mà , một chuyện gì đó giữa họ mà ."
Cô tính toán một chút, định hỏi Mạnh bà về chuyện thì đột nhiên, giọng lạnh lùng của Diêm vương gia vang lên từ đầu: "Các ngươi còn việc gì ? Hay là cần đưa các ngươi một đoạn đường?"
Nghe thấy , Tần Vũ Niết giật , theo phản xạ ngẩng đầu lên , thể tin những gì ."Diêm vương gia phản bác?"
Lâm Lan nhếch nhẹ khóe môi, nụ lạnh lùng đầy thách thức:
"Diêm Văn Cảnh, ngươi chưởng quản Âm Phủ lâu quá nên quên mất nơi đây là Nhân Giới? Đây địa bàn của ngươi! Còn về Tần cô nương, nàng chẳng liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi thấy đang lo chuyện bao đồng ?"
Lời như một cú đ.á.n.h thẳng lòng tự tôn của Diêm Văn Cảnh. Sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt sắc lạnh vô tình quét qua Tần Vũ Niết đang bên cạnh.
Lời của Lâm Lan sai. Hiện tại, giữa Tần Vũ Niết và quả thật bất kỳ mối quan hệ nào. Nếu còn điều gì gắn kết thì bọn họ thể xuất hiện tại nơi .
Ý nghĩ khiến sắc mặt Diêm Văn Cảnh càng thêm nặng nề, u ám như bầu trời cơn giông.
Bên cạnh, Tang Kỳ âm thầm quan sát biểu cảm biến hóa của Diêm Văn Cảnh, trong lòng khỏi lo lắng. Hắn sợ hai tiếp tục đối đầu căng thẳng. Vì thế, Tang Kỳ vội vàng lên tiếng, cố gắng dịu tình hình:
"Diêm Vương gia, chúng là mời đến đây."
Ý tứ của Tang Kỳ rõ ràng: dù đuổi bọn họ , ít nhất cũng nên để ý đến suy nghĩ của Tần Vũ Niết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/322.html.]
Dù , ở nơi , những kẻ dám trực diện đối đầu với Diêm Văn Cảnh ở đây, ai là tầm thường. Phần lớn đều dựa bối cảnh mạnh mẽ của mà e dè . Còn những tiên quan bình thường như Tang Kỳ, đa chỉ nể mặt Mạnh Bà mà tham gia, chứ chẳng ai dây dưa phiền phức.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Dù bề ngoài, Diêm Văn Cảnh chỉ quản lý một góc Âm Phủ nhưng bối cảnh của cực kỳ lớn mạnh. Cộng thêm năng lực đáng gờm, điều đó khiến chẳng ai tự chuốc lấy rắc rối đáng khi đụng chạm tới .
Khi Tang Kỳ lên tiếng, Diêm Văn Cảnh thoáng im lặng, ánh mắt u tối, sâu thẳm như đáy vực, đầy suy tư.
Sau một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh một nữa dừng Tần Vũ Niết. Ánh mắt thật khó đoán, ẩn chứa cảm xúc mơ hồ mà ai nắm bắt . một điều rõ ràng, lời của Tang Kỳ khiến cân nhắc. Cái khí thế áp đảo khi nãy dường như giảm phần nào.
Rõ ràng, bắt đầu tôn trọng ý kiến của Tần Vũ Niết.
Lâm Lan đó một câu đúng. Hiện tại, giữa Tần Vũ Niết và Diêm Văn Cảnh hề tồn tại bất kỳ mối liên hệ nào. Việc tự ý can thiệp, cô quyết định là điều vượt quá giới hạn. Nếu những vị khách là cô mời đến thì với tư cách là Diêm Vương, cũng nên tôn trọng ý của cô.
... nếu kẻ nào đó nảy sinh ý đồ gây rối, đừng trách tay xử lý.
Tần Vũ Niết ngờ chuyện thành như thế . Dù do cô gây nhưng để sự việc nháo nhào đến mức , cô thể phủ nhận trách nhiệm.
Ai mà ngờ mối quan hệ giữa Diêm Vương Gia và Lâm Lan căng thẳng đến ? Cô cũng chẳng hề nghĩ Diêm Vương Gia sẽ xuất hiện ở đây, đặc biệt ngần thời gian. Từ cái đêm định mệnh đó, hai họ hề chạm mặt và Diêm Vương Gia cũng chẳng ghé qua nhà cô nào nữa.
Nhìn ánh mắt của đang đổ dồn về phía , Tần Vũ Niết cảm thấy tình thế thật khó xử. Chuyện giữa cô và Diêm Vương Gia nhưng tình hình hiện tại cần giải quyết . Sau một hồi suy nghĩ, Tần Vũ Niết hít một thật sâu lên tiếng:
"Được , nhà ."
Nói xong, cô chợt nhớ cảnh xảy trong sân. Khuôn mặt cô thoáng cứng , thầm cầu mong cảnh tượng đó hỏng gì.
kịp suy nghĩ thêm, Tần Vũ Niết sang Diêm Vương Gia, gấp gáp nhanh, giọng như nghẹn :
"Diêm Vương Gia, phiền ngài buông xuống ngay lập tức!"
Diêm Văn Cảnh hạ Tần Vũ Niết xuống đất mà chẳng lời nào nhưng ánh mắt thì lạnh buốt. Tần Vũ Niết chẳng bận tâm đến sắc mặt âm trầm của , vội vàng lao nhanh trong sân. Khi đến gần chiếc bàn lớn ở giữa viện, cô thở phào nhẹ nhõm, tất cả thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Trên bàn bày biện gọn gàng, thức ăn óng ánh như phủ một lớp bảo vệ kỳ ảo. Hiển nhiên, ai đó nhanh tay dựng lên một tấm chắn vô hình để bảo vệ chúng khỏi cơn hỗn loạn lúc nãy. Cảnh khiến Tần Vũ Niết lòng nhẹ như trút gánh nặng.