Ta Thành Thần, Làm Giàu Cho Giới Địa Phủ - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-11-05 00:11:27
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 84: Thành viên thoát ế đầu tiên của miếu Thổ Địa
***
Phạm Lam ở cửa hàng hoa Ly Trạch đang giẫm lên băng ghế nghiêm túc chọn hoa, cảm thấy cả đều chút nào.
"Loại mùi, thanh nhã, màu sắc nhẹ nhàng, trắng tinh khiết, màu hồng ?" Ly Trạch hỏi.
Nhân viên cửa hàng phụ trách đóng gói bó hoa là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, vẻ mặt khi Ly Trạch tràn ngập tình mẫu tử.
"Tiểu soái ca, tặng hoa cho bạn gái ?"
"Cũng tính."
"Chẳng lẽ phía là?" Nhân viên cửa hàng chỉ Phạm Lam.
" còn mù."
Nhân viên cửa hàng cố nhịn lắm mới bật , tăng nhanh động tác gói hóa: "Được , bó hoa siêu đó, bạn gái nhỏ của nhất định sẽ hài lòng."
Đó là một bó hoa cẩm chướng màu hồng, xung quanh còn gắn thêm một vòng các ngôi đáng yêu, nhân viên cửa hàng sử dụng giấy gói trái tim màu hồng, bộ bó hoa trông đáng yêu và ngọt ngào.
"Cảm ơn" Ly Trạch ôm bó hoa nhảy xuống băng ghế, về phía Phạm Lam: "Đi thôi."
Phạm Lam hừ một tiếng: "Vừa ý của Ly Trạch đại nhân là chê đủ xinh ?"
Ly Trạch: "Xin hãy nghiêm khắc một chút nào, như cô gọi là bình thường thì gì lạ."
"Vậy để Dung Mộc và Kế Ngỗi đưa ?"
"Khuôn mặt khó ở của Kế Ngỗi hù c.h.ế.t , Dung Mộc sợ xã hội quá khi còn bắt quan tâm nữa." Ly Trạch cực kỳ ghét bỏ Phạm Lam: "Chỉ cô miễn cưỡng thể mang ngoài thôi."
Hơ, thằng nhóc !
Phạm Lam tức giận đến thất khiếu bốc khói, lập tức bỏ nhưng thấy biểu cảm nhỏ đầy chờ mong của Ly Trạch cô kìm nén lòng hiếu kỳ... một con là bạn của cửu vĩ hồ đại nhân, rốt cuộc là thần thánh phương nào? "Người bạn" của Ly Trạch sống ở Bệnh viện Nhi Xuân Thành, Phạm Lam thích bệnh viện, nhất là khi cô thần phú thiên nhãn, trong bệnh viện tràn ngập oán khí và bệnh khí nồng nặc, khiến mắt cô cảm thấy khó chịu.
khi cô đến Bệnh viện Nhi Xuân Thành, phát hiện khí ở đây sạch sẽ, tuy rằng oán khí và bệnh khí đỉnh đầu bệnh nhân và nhà vẫn còn tồn tại, nhưng khi những khí phát tán khí thì nhanh biến mất, giống như thứ gì đó thanh lọc .
Phạm Lam lập tức trở nên căng thẳng: Trong ấn tượng của cô, thứ thể nhanh chóng thanh lọc oán khí như thì chỉ Tịnh Thạch. Chẳng lẽ nơi tàn dư của Thiên Duyên thánh giáo ?
"Trong phạm vi 10km, đừng tàn đảng của Thiên Duyên thánh giáo, ngay cả một Yêu tộc cũng ." Ly Trạch .
Phạm Lam lúc mới thở phào nhẹ nhõm, dù mũi Ly Trạch đôi khi còn đáng tin cậy hơn cả thần phú thiên nhãn của cô.
Hai họ thang máy đến khoa tim mạch cao nhất của khoa nội trú, lúc Ly Trạch xuất hiện các y tá ở trạm y tá đều hớn hở, mỗi hai mắt đều lóe lên trái tim màu hồng, còn đưa cho Ly Trạch một gói kẹo mút lớn.
"Tiểu Trạch tới , ôi, ngoan ghê!"
"Tiểu Trạch, đến đây dì một chút, cao lên nè."
"Tiểu Trạch, hôm nay một mà còn mang theo... ?"
Phạm Lam nghiến răng: "Là chị."
Ly Trạch: "Chị họ."
Các chị y tá vang, một y tá nhỏ xung phong dẫn hai đến phòng bệnh.
Giường 45, ở ngay bên cạnh trạm y tá, là phòng đôi.
"An An, tớ đến thăm nè!" Ly Trạch vui vẻ đẩy cửa , thẳng đến giường bệnh.
Lúc mở cửa, Phạm Lam chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng sạch sẽ bay , giống như mới tỉnh dậy giấc ngủ trưa thấy ánh mặt trời từ ngoài cửa, trong suốt rực rỡ.
Phạm Lam giật một giây, đó cửa, thấy một con đang giường bệnh.
Đó là một cô bé bốn năm tuổi, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, mái tóc chảy kiểu em gái ngoan ngoãn, mái tóc dày dán lên trán, làn da của cô bé trắng, môi huyết sắc, thể gầy, chỉ một đôi mắt to tròn tinh thần.
Vừa thấy, Phạm Lam lập tức hiểu ... vì khí của bệnh viện thuần khiết như .
Khí đỉnh đầu cô bé tinh khiết sáng ngời khác thường, kết cấu thậm chí gần với ánh sáng... giống với kết cấu hồn thể của ông bà cụ của Vương Tư Địch.
Giá trị công đức của cô bé nhất định cao.
Phạm Lam nhớ tới trách nhiệm mục tiêu KPI tu tiên mà bọn họ đang nhận, kích động.
Đây thật đúng là mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm chẳng tốn công mà.
"An An, tớ mang theo kẹo mút thích tới nè." Ly Trạch trắng trợn mượn hoa hiến Phật: "Tớ bóc cho một viên nha?"
"Cảm ơn." Cô bé tên An An , khi cô bé rộ lên, hai mắt nheo , giống như hai ánh trăng lưỡi liềm cong cong, khiến Phạm Lam nhớ tới bánh bao đậu của Cẩu Bất Lý.
"Tiểu Trạch, đây chị gái của bạn ?" An An Phạm Lam hỏi.
Ly Trạch: "Chị họ."
"Chào chị ạ, em tên là Hứa An Ninh." An An : "Chị ơi, chị thật xinh ."
"Cám ơn, em cũng xinh đáng yêu." Phạm Lam xong, liếc Ly Trạch một cái.
Nhóc thối, , ăn kìa.
An An dường như thẹn thùng, cô bé cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, phản chiếu với tấm ga trải giường màu trắng càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.
Ly Trạch sấp bên giường, trừng hai con mắt to, trong tay cầm một nửa kẹo mút lột một nữa, hình như là ngây .
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch đường đường là một con cửu vĩ hồ, định lực cũng kém quá !
"Tiểu Trạch, chuyện gì ?" An An hỏi.
"Không, ." Ly Trạch cúi đầu, nhanh chóng đưa kẹo mút đến bên miệng An An: "Cậu ăn ."
An An mỉm kẹo mút: "Mẹ mỗi ngày tớ chỉ thể ăn một cây kẹo mút nếu sẽ sâu răng."
"Vậy tớ giúp bỏ trong tủ, ăn ha."
"Ừm."
"Hôm nay câu chuyện gì?"
"Tớ chuyện xưa của Hồ tộc."
"Được." Ly Trạch lên băng ghế bên giường, đôi chân ngắn lắc lắc: "Ngày xửa ngày xưa, ở nơi giao trời đất, một nơi , gọi là Thanh Khâu Cảnh, nơi đó là quê hương của Hồ tộc..."
Ly Trạch bên giường, khoa tay múa chân kể truyền thuyết thanh khâu cảnh, An An giường, ánh mắt sáng ngời Ly Trạch, thỉnh thoảng bật .
Phạm Lam: "..."
Lạnh lòng quá.
Không ngờ Ly Trạch là đầu tiên thoát ế ở miếu Thổ Địa!
Phạm Lam nhét đầy cẩu lương của của hai đứa nhóc, cô chỉ đánh quanh hai vòng đến bên cửa sổ để phơi nắng.
Chăn giường bên cạnh gấp gọn gàng, hình như bệnh nhân và nhà đều ngoài, chiếc giường trắng tinh mềm mại dường đang vẫy tay với Phạm Lam: Mau đến đây ~ Mau đến đây ngủ ~
Phạm Lam ngáp một cái, ép những chuyển động bên ngoài cửa sổ và khu vườn ở tầng .
Khu vườn của Bệnh viện Nhi đồng cũng nhân văn, cây xanh, hoa hồng liễu xanh, ngoài các thiết tập thể dục phổ biến, còn đường mà trượt và bập bênh trẻ em thích, giờ ăn trưa, khu vườn nắng, trẻ em chơi chỉ một nhân viên đang cắt cỏ.
Từng đống cỏ lá chất đống ở rìa vườn hòa, cách xa như cũng thể ngửi thấy mùi cỏ tươi.
Phạm Lam càng thấy buồn ngủ, cô lấy điện thoại , định lướt tin tức thì đột nhiên, mắt cô tối sầm , giống như thêm một lớp filter xám xịt tất cả thứ xung quanh đều mất cảm giác tồn tại, chỉ mùi cỏ lầu xông thẳng khoang mũi.
Phạm Lam nhảy dựng lên, sấp ở cửa sổ xuống. Cô cô đang thứ gì, nhưng cô cảm thấy rằng ở tầng một cái gì đó quan trọng.
Cô thấy nhân viên cắt cỏ dừng ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc, Thần Phú Thiên Nhãn phóng đại khuôn mặt của , gần như là ngay mắt, phiên bản 4K.
Là Thiện Văn Thành!
Phản ứng đầu tiên của Phạm Lam là nhảy xuống lầu, nhưng nhanh ý thức đây là tầng mười tám, cô vội vàng lật giới chú , tay cô run rẩy, gần như thể vẽ cử chỉ mở khóa.
Cô Thiện Văn Thành vẫy vẫy tay, giống như đang chào hỏi cô.
Sau đó mỉm biến mất.
Phạm Lam sợ ngây , cô dùng sức dụi dụi mắt. Máy cỏ lầu vẫn còn việc, chỉ là đẩy máy cắt cỏ biến thành một khác, là một ông chú hơn năm mươi tuổi.
Bộ lọc kỳ quái mắt biến mất, dường như khoảnh khắc chỉ là ảo giác.
Nó thực sự chỉ là ảo giác ?!
Ly Trạch còn đang thao thao bất tuyệt kể truyền thuyết cửu vĩ hồ, gì khác thường.
Có lẽ Thiện Văn Thành, nếu Ly Trạch khẳng định thể ngửi .
Phạm Lam dùng sức lắc đầu, trở về. Đầu óc cô hỗn loạn, nhớ tới câu của Trình Huyễn.
[Người đó .]
TBC
Cô thậm chí nhớ tới nụ của Trình Huyễn, nhiệt tình sảng khoái giống với Thiện Văn Thành !
Không, , , chắc chỉ là ảo giác của cô , nhất định là Thần Phú Thiên Nhãn xảy biến hóa kỳ quái gì ..
"Cạch..." Cửa phòng bệnh mở , Phạm Lam giật lên, đó xuống.
Người cửa là một phụ nữ làn da trắng, gầy, tuổi tác thoạt cũng lớn, hốc mắt xanh đen, giống với An An, hiển nhiên là của An An.
"Tiểu Trạch tới nữa ." Mẹ An An , đó thoáng qua Phạm Lam: "Xin chào, cháu là chị gái mà Tiểu Trạch đúng ?"
Phạm Lam gượng một tiếng: "Chị họ ạ."
"Gen nhà thật , đều xinh ." Mẹ An An : "Lần đừng để Tiểu Trạch đến một , đứa bé còn nhỏ quá, thật sự an lắm."
Phạm Lam: "Ly Trạch tương đối tự lập, chúng sẽ chú ý."
Mẹ An An bên giường, cũng quấy rầy hai đứa nhỏ, chỉ lẳng lặng bọn họ, mặt lộ nụ thỏa mãn. Ánh mặt trời chiếu lên thể gầy gò của cô, giống như một tầng sóng nước trong suốt, vì cái gì mà Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến bà chủ nhà và con gái.
Trái tim cô thấy nghẹn ngào.
"Mạo hỏi một chút, An An là bệnh gì thế ạ?"
"Trái tim lắm." Mẹ Ann : "Đã đặt cuộc phẫu thuật tháng tới." "
"Nhất định sẽ khỏe lên thôi." Phạm Lam .
Từ khí của An An mà phán đoán thì đứa nhỏ khẳng định là sống lâu trăm tuổi.
Mẹ An An Phạm Lam, hai mắt lấp lánh.
"Bác sĩ cũng như , khi phẫu thuật An An thể giống như những đứa trẻ khác."
*
"Cô thấy ?" Ly Trạch chọc mì trong chén hỏi.
Phạm Lam: "Hả?"
"Khi An An."
"Ồ, thấy ."
Ly Trạch lập tức trở nên căng thẳng: "Cô ... thế nào?"
Phạm Lam xem như hiểu , tiểu tử mang cô theo là mục đích cả.
"Cậu thể nhờ Dung Mộc tra sổ sinh tử, như thế chuẩn hơn."
"Thừa lời, nếu Dung Mộc chịu giúp thì ôi thể đến tìm cô ?" Ly Trạch : "Rốt cuộc thế nào?"
Phạm Lam: "..."
Có cảm giác như cô đường đường là một vị thần thần phú thiên nhãn nhưng mà chẳng khác gì một cái lốp dự phòng.
"Rất ." Phạm Lam .
"Tốt thế nào?"
"Khí sạch sẽ, tinh khiết, giá trị công đức cao, khẳng định sống lâu trăm tuổi."
"Thật ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-thanh-than-lam-giau-cho-gioi-dia-phu/chuong-84.html.]
" là thần trung cấp thần phú Thiên Nhãn đó!"
Ly Trạch mỉm , để lộ hai cái răng khểnh nhọn nhọn.
*
Không thể , ở chung với Dung Mộc và Kế Ngỗi thực sự thú vị.
Ví dụ như, bữa tối mỗi ngày đều Kế Ngỗi tự xuống bếp, tám món ăn lớn chọn thoải mái(*), tuyệt đối mỹ vị chính tông, lượng cơm của Phạm Lam từ một bữa một chén tăng lên một bữa ba chén, cân nặng tăng vọt.
(*) Là tám món ăn nổi tiếng thuộc tám vùng của tung của, như món ăn Tứ Xuyên(Đậu phụ Ma Bà), Hồ Nam(Đầu cá cay),Quảng Đông (Cá Hải Thượng hấp),Phúc Kiến(Phật nhảy tường),Giang Tô(Cá Quế kho tàu), Triết Giang(thịt khó tàu), An Huy(Cá Quế Khắm), Sơn Đông (Sâm nấu hành).
Ví dụ như, Phạm Lam cuối cùng cũng vì Dung Mộc luôn muộn, bởi vì buổi sáng chỉ thích giường.
Ví dụ như, mỗi ngày khi ngủ đều thể tiếng Dung Mộc đàn cổ cầm ở lầu, cái thứ âm nhạc ... nếu biệt thự của bọn họ ở nơi khá hẻo lánh chỉ sợ gọi cảnh sát tới .
Ví dụ như, bởi vì Kế Ngỗi ngoài quá sớm, cho nên bữa sáng chỉ thể do Phạm Lam phụ trách, trù nghệ tiến bộ lớn, học cách đổ trứng.
Ví dụ, bữa tối vị thần Thổ Địa nào đó luôn luôn kiếm chuyện gì đó để với cô.
"Phạm Lam, thời gian ?" Dung Mộc thò đầu từ đầu cầu thang hỏi.
Phạm Lam liệt sô pha thời gian, sớm muộn, vặn tám giờ, đây con nó là chọn đúng giờ cho cô xem phim truyền hình cẩu huyết .
Phạm Lam thật sự cô thời gian, nhưng thấy đôi mắt to tròn thuần khiết của Dung Mộc thì đành lòng từ chối.
Địa điểm tâm sự là sân thượng, gió thôi nhẹ mát mẻ, trời đầy lãng mạn... cái rắm á!
Phạm Lam dùng ngón tay chống thái dương, đè gân xanh sắp nổ tung xuống.
Dung Mộc: "Phạm Lam, gần đây công việc khó khăn ?"
Phạm Lam: "Không."
"Cuộc sống gặp khó khăn gì ?"
"Không ."
"Khống chế Thần quang nghi hoặc gì ?
"Không ."
"Về sức mạnh tinh thần thì ?"
"Không !
"Thần thể thì ?"
"Xã công đại nhân!" Phạm Lam vỗ bàn: "Ngài bất mãn gì với cái gì thì thẳng là ?! Mỗi ngày đều tra tấn như kem đánh răng , rốt cuộc gì?"
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam tức giận. Đặt m.ô.n.g xuống rót hai tách .
Đừng chớ, tay nghề pha của Dung Mộc hổ là ông thần tám vạn năm tuổi thôi.
"Ngài thật , ngài rốt cuộc gì?" Phạm Lam hỏi.
Tai Dung Mộc nổi lên một tầng màu hồng phấn, chớp chớp lông mi, bàn tay chà xát đùi.
"Dung, Dung mỗ, chỉ chỉ là chuyện phiếm với cô."
Dưới ánh , trong bóng đêm, đôi lông mi dài thật dài của thần Thổ Địa đại nhân thiếu chút nữa thì câu mất hồn Phạm Lam.
Bình tĩnh!
Anh là Dung Mộc đó!
Anh chuyện phiếm nhất định chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản!
Bình tĩnh , đừng nghĩ lung tung!
Hãy nhớ bài học !
Phạm Lam hít sâu một , cố gắng bình tĩnh .
"Tại mỗi ngày đều chuyện phiếm?"
"Bởi vì..." Dung Mộc rút một quyển sổ từ trong tay áo, cẩn thận mở đặt ở bàn. Trên bìa quyển sách một dòng chữ.
[Bản ghi chép cuộc phỏng vấn miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân thành Côn Luân Mạch]
Phạm Lam: "..."
Hơ hơ, quả nhiên.
"Ban quản lý tài nguyên thần chức thiên đình Yêu cầu bắt đầu từ tháng , tất cả các đơn vị cơ sở mỗi ngày tiến hành phỏng vấn hai nhân viên trong biên chế, tìm hiểu về công việc, sinh hoạt và trạng thái tâm lý của thần chức cơ sở, cho nên..."
Phạm Lam hiểu, quy định phỏng vấn đối với các Thành Hoàng Thuộc và miếu Thổ Địa khác mà là hợp lý, dù lượng nhân viên miếu Thổ Địa của bọn họ nhiều, mỗi ngày hẹn hai , một tháng cũng chắc luân phiên nữa, nhưng đơn vị của bọn họ, thần trong biến chế ngoại trừ Dung Mộc thì cũng chỉ cô và Kế Ngỗi mà thôi...
"Anh và Kế Ngỗi trò chuyện gì thế?" Phạm Lam tò mò.
Dung Mộc lật bản ghi chép phỏng vấn .
[Biên bản phỏng vấn, ****năm*tháng*ngày, giờ ngọ ba khắc]
[Địa điểm phỏng vấn: Miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch]
[Người phỏng vấn: Dung Mộc ]
[Người hẹn phỏng vấn: Kế Ngỗi]
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Gần đây công việc khó khăn gì ?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Gần đây cuộc sống khó khăn gì ?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Tu luyện gì khó khăn ?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc]: Có đề nghị gì cho sự phát triển của miếu Thổ Địa ?
[Trù Thần Kế Ngỗi ]: Có thể tăng bổng lộc ?
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Không .
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Không đề nghị gì khác.
Phạm Lam: "Phụt ha ha ha, đây là cái quỷ gì thế!"
Dung Mộc sầu não: "Cuộc phỏng vấn khẳng định thể nộp lên ."
"Ha ha ha ha ha ha ha, thể như , thêm mắm dặm muối ." Phạm Lam đùa: "Ví dụ như, gần đây cuộc sống gặp nhiều khó khăn hy vọng tổ chức thể quan tâm nhiều hơn đến cơ sở, hoặc gần đây công việc bận rộn hy vọng tháng thể kế hoạch việc chi tiết hơn. Nếu , gần đây xây dựng một hệ thống việc mới, chẳng hạn như hệ thống hội nghị nè, hệ thống tham dự nè, kế hoạch ngày việc, kế hoạch hàng tuần, hệ thống kế hoạch hàng tháng nè, thêm chút mắm muối để trông phong phú hơn một chút, thể lừa dối các nhà lãnh đạo! Anh đang gì ?"
Dung Mộc mở lớn đôi mắt to lẳng lặng Phạm Lam, tràn đầy chờ mong, tràn đầy khát vọng.
Một giây, hai giây, ba giây, da mặt Phạm Lam nóng lên, cô bại trận .
"Được , giúp , chứ!"
"Ừ." Dung Mộc mỉm .
*
Không nên uống nhiều như , Phạm Lam giường suy nghĩ.
Cô mất ngủ nữa.
Gần đây sức chống cự của cô đối với Dung Mộc ngày càng giảm xuống, vốn dĩ còn thể chống đỡ một chút, nhưng bây giờ chỉ cần đôi mắt to tròn xinh của một cái cô lập tức mất năng lực suy nghĩ, ngay cả giới hạn cuối cũng cũng sắp mất .
Một lười biếng như cô chủ động giúp khác gánh vác công việc, chuyện thật sự đáng sợ!
Phạm Lam cảm thấy thể tiếp tục như nữa. Cho dù cô thích Dung Mộc bao nhiêu thì cũng thể đánh mất giới hạn cuối cùng , thể mất chính , sáng mai rời giường cô tìm Dung Mộc nghiêm túc chuyện, tăng thêm khối lượng công việc, nhất định tăng bổng lộc!
Phạm Lam cổ vũ , lấy điện thoại định tìm nhạc nền cổ vũ , đó cô thấy tin nhắn gửi ba tiếng .
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Gửi địa chỉ nhà mới của chị cho .
[ Mẫu Thượng Đại Nhân ]: Mẹ đem cho chị chút đặc sản địa phương.
[ Mẫu Thượng Đại Nhân ]: Người ?!
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Thấy thì trả lời .
Phạm Lam vội gửi địa chỉ tới, đợi hơn mười phút nhưng bất kỳ hồi âm nào, phỏng chừng là đang ngủ. Phạm Lam lướt qua vòng bạn bè, thấy ảnh chụp của chị họ Lý Miểu Miểu đang chờ giờ sinh, trong nhà dì Hai bày bàn mạt chược, dì Hai chuẩn một bàn thức ăn ngon...
Phạm Lam chìm giấc ngủ.
Một đêm mơ, 8:00 sáng, Phạm Lam đúng giờ mở mắt.
Thời tiết , bầu trời xanh, mở cửa sổ cơn gió buổi sáng thổi mặt. Phạm Lam hít sâu khí trong lành, mở nhạc nền cổ vũ mà ngày hôm qua tìm kiếm, mở rửa mặt, đợi sức chiến đấu tích sức đến 100% thì sải bước xuống lầu.
phòng bếp, cô ngây cả .
Dung Mộc đeo tạp dề ren màu hồng phấn... đang điểm tâm.
Chuyện gì đang xảy ? Phạm Lam điện thoại, đúng hôm nay là thứ bảy cần .
Dung Mộc một tay cầm xẻng, một tay đánh trứng, Phạm Lam ôn nhu.
"Chào buổi sáng."
Phạm Lam lui về phía nửa bước, một loại dự cảm lành.
Chuyện xảy khác thường nhất định quỷ.
Phạm Lam: "Anh... hôm nay dậy sớm ?"
"Mấy ngày nay đều là vất vả cô bữa sáng, Dung mỗ thực sự cảm thấy áy náy, huống chi hôm qua cô còn chủ động chia sẻ công việc của Dung mỗ, Dung mỗ mới học tập nên còn nông cạn, gì báo đám, chỉ ..." Dung Mộc mím môi, dường như ngượng ngùng: "Tự tay nấu điểm tâm để báo đáp."
Mẹ nó!
Gã chờ ở đây!
Mí mắt Phạm Lam điên cuồng co giật.
Muốn dùng một bữa sáng để lừa cô lao động lương , mơ cũng quá !
"Xã công đại nhân, về công tác phỏng vấn, trải qua cẩn thận cân nhắc cảm thấy cần chuyện với ngài thêm nữa ..."
"Ting...tong..."
Chuông cửa reo lên.
" mở cửa." Dung mỗ vội vàng chuồn mất.
Muốn chạy ?!
Phạm Lam theo phía Dung Mộc, thừa thắng xông lên truy kích.
"Công việc nhỏ nhỏ, lớn lớn, nhưng hao tâm tổn trí, hơn nữa vô cùng vụn vặt, sẽ chiếm nhiều thời gian việc, tính toán sơ sơ một chút, mỗi ngày ít nhất tốn hai giờ bịa đặt..., , ý của là ghi chép chi tiết ..."
"Á!" Dung Mộc đột nhiên kêu lên một tiếng. Anh chốn chân cửa, giống như thấy yêu ma quỷ quái gì đó.
Phạm Lam thò đầu từ phía , đó... thấy bố cô..
Mẹ Phạm trợn mắt há hốc mồm, ba Phạm há hốc mồm trợn mắt, trong tay hai xách túi lớn túi nhỏ, phía còn hai cái vali.
Phạm Lam đầu ong lên một tiếng, vội vàng phán đoán tình huống hiện tại.
Cô mặc đồ ngủ, Dung Mộc đeo tạp dề, đồng thời xuất hiện ở cửa, cái , cái ...
Phạm Lam: "Ba, , con ...".
"Ly Trạch! Cậu cho !"
Một bé với đôi m.ô.n.g trần chạy thẳng cửa lớn mang theo một nước và bọt xà phòng nhào trong n.g.ự.c Dung Mộc, ngay đó Kế Ngỗi cả ướt sũng vọt , trần truồng, thắt lưng chỉ buộc mỗi một cái khăn tắm.
Một giây, hai giây, ba giây im lặng.
"Ôi chao" túi lớn túi nhỏ trong tay Phạm và bố Phạm đều rơi xuống đất.