Ta Thay Nhị Tỷ, Bị Ép Gả Cho Vị Tướng Quân Hung Ác - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:15:42
Lượt xem: 1,493
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Ta gần như trợn mắt, ngắt lời :
"Không! Hắn nhất định sẽ tỉnh !"
Thẩm Úc Châu mặt mũi cứng đờ, hồi lâu thốt nên lời.
Hắn dường như hiểu phản ứng của .
Ta cũng hiểu nổi, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trào dâng một nỗi khó chịu và sợ hãi đến ngộp thở.
Ta nắm chặt tay, ngẩng mắt trừng trừng :
"Dù… dù thật sự tỉnh nữa.
"Muội cũng sẽ ở đây, sẽ ở đây vĩnh viễn!"
Thẩm Úc Châu mặt mũi kinh ngạc.
Trong mắt nhanh chóng dâng lên tức giận và thất vọng:
"Muội đang gì ?
"Kinh đô sắp đại loạn, cứ ở đây, chính là tự tìm đường c.h.ế.t!"
Giọng hạ thấp, nhưng giấu nổi sự kích động trong lòng.
Ta lông mày nhíu chặt.
Dường như, thật sự chút lo lắng cho .
bảy ngày , chẳng chính đẩy kiệu hoa?
Ta cảm thấy buồn , vẫn nhịn :
"Huynh trưởng Kinh đô sắp đại loạn, chẳng lẽ là hôm nay mới ?"
"Muốn đưa về, là để nhị tỷ qua ?"
Thẩm Úc Châu mặt đen sầm.
Một lúc , thần sắc khinh thường, trầm giọng :
"Con rối của hoàng đế đó còn sống mấy ngày.
"Thiên hạ , sớm là thiên hạ của Thái hậu, Hoàng đế mới cũng chọn xong ."
Ta khó mà tin nổi.
Lời vô đạo đức như .
Hắn thể ở trời đất, lớn tiếng thẳng.
Ta vẻ kiêu ngạo của .
Cùng với phụ mẫu ngày , tựa như một khuôn đúc.
So với hình bóng nhiều năm về , khác xa một trời một vực.
Ta xuyên qua tới thế giới , còn là một hài nhi chào đời trong bụng Thẩm mẫu.
Lúc , nhà họ Thẩm vẫn chỉ là hộ nông dân khốn khổ nhất.
Thẩm mẫu ngoài bốn mươi, ngoài ý m.a.n.g t.h.a.i .
Gặp năm đại hạn, triều đình từng ban xuống ngân lượng cứu trợ.
Thái hậu chuyên quyền, Hoàng đế như bù , tham quan ô hoành hành.
Ngân lượng tham ô, đến khi hạ lệnh phân phát, chỉ còn mấy giỏ gạo sắp thiu mốc.
Dân chúng ùn ùn kéo nhận gạo, đường giẫm c.h.ế.t đến mấy chục .
Khắp nơi văng vẳng tiếng gào của phụ nữ và trẻ con.
Còn bọn tham quan , trong huyện phủ, cùng các quan viên triều đình cao hứng uống rượu.
Thẩm Úc Châu năm đó mười lăm tuổi, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Hắn chạy tới huyện phủ, đ.á.n.h vang chiếc trống minh oan cổng.
Tham quan khó chịu, sai suýt đ.á.n.h gãy đôi chân .
Hắn liệt giường hơn nửa tháng.
Bao mong mỏi thiếu niên một ngày quan, để vạn dân mở một con đường sống.
Thẩm Úc Châu tự tìm đến cái c.h.ế.t.
Đó cũng là lý do hệ thống phái tới, để cứu rỗi nhà họ Thẩm.
ngày Thẩm mẫu hạ sinh , Thẩm Úc Châu thần sắc thẫn thờ, lang thang bên bờ sông.
bỗng nhiên nhận tin tức, thi đậu Tú tài.
Thẩm Úc Châu nghĩ tới, sẽ thi đậu.
Đó là đầu tiên dùng hệ thống mang theo từ xuyên sách, giúp đỡ .
Giống như một khe nứt đột nhiên xé trong đêm tối, khe nứt đó ánh sáng chiếu .
Đêm hôm đó, nhà họ Thẩm vui mừng khôn xiết.
Phụ mẫu , chính là phúc khí trời ban, nhất định là mang đến phúc khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-thay-nhi-ty-bi-ep-ga-cho-vi-tuong-quan-hung-ac/chuong-4.html.]
Thẩm Úc Châu cũng đỏ mắt, ôm chặt .
Hắn gặp ai cũng , chính là mang đến phúc khí cho .
Đêm đó uống say, ánh đèn tàn, thề chắc như đinh đóng cột:
"Một ngày nếu quan, nhất định bài trừ gian nịnh, vì vạn dân mà việc."
Thế nhưng ngày nay, khi quyền cao chức trọng.
Lại hòa bóng tối, như tên tham quan năm xưa, thốt lên một câu:
"Thiên hạ , sớm là thiên hạ của Thái hậu ."
Ta còn gì để .
Rốt cuộc nhịn , dựa theo những gì hệ thống , khuyên mấy lời:
"Mất lòng dân ắt mất thiên hạ."
Thẩm Úc Châu chẳng nữa.
Hắn kiên nhẫn ngắt lời :
"Thẩm Phù, chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
"Triều đình chính sự, hiểu bao nhiêu."
Hắn chán ghét dạy việc.
Chán ghét, nhắc nhở rằng, ngày hôm nay, cũng phần công lao của một đứa trẻ bảy tuổi.
Thẩm Úc Châu còn kiên nhẫn nữa, phẩy tay áo rời .
Chỉ để một câu:
"Muội ở thì ở , đừng hối hận."
8
Ta bóng lưng dần khuất xa.
Dưới hành lang trống vắng, , bản thật sự bỏ rơi .
Trong mắt trào nước.
Ta run rẩy, dùng sức nắm chặt vạt áo.
Hình như luôn luôn… là kẻ vứt bỏ.
Kiếp , chỉ sống chín năm.
Ba tuổi, mẫu m.a.n.g t.h.a.i .
Cố ý mang tới chỗ đông , giả vờ cẩn thận lạc mất .
Năm tuổi, chẩn đoán khiếm khuyết tim bẩm sinh.
Phụ mẫu tiếc tiền thuốc, vứt trở cô nhi viện.
Tám tuổi, chẩn đoán suy tim giai đoạn cuối.
Viện trưởng cầm tờ chẩn đoán của , mở đợt quyên góp mạng.
Mở hơn nửa năm, nhận khoản quyên góp hơn mười vạn.
Ta vẫn thể nhập viện.
Về , viện trưởng bóc mẽ lấy tiền quyên góp tiêu xài hoang phí bên ngoài.
Cư dân mạng phẫn nộ, loạn tiền, c.h.ử.i và viện trưởng cấu kết với .
Đêm viện trưởng bắt.
Ta phát bệnh ảm đạm c.h.ế.t trong cô nhi viện, một ai .
Đại khái một đời ngắn ngủi của thực sự quá thê thảm.
Nên lúc hấp hối, một giọng tự xưng là hệ thống, tìm đến .
Cho cơ hội sống tiếp ở một thế giới khác.
Ta tưởng rằng thể sống một đời bình yên hạnh phúc.
rốt cuộc… vẫn vứt bỏ.
Ta thẫn thờ hành lang, cái bóng sớm khuất xa.
Ta nhớ tới lời Thẩm Úc Châu :
"Qua hôm nay, nếu vẫn tỉnh … lẽ sẽ mãi mãi thể tỉnh dậy nữa…."
Nỗi sợ hãi và bất an , một nữa cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Trong lòng tràn ngập hoảng sợ, vội vã hướng về phía phòng ngủ của Ngụy Trường Thanh bước .
khi ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt của , đang ở cửa, về phía .
Bước chân đột nhiên cứng đờ.
Môi c.ắ.n chặt run rẩy, giọt nước mắt gắng gượng nhịn nãy giờ cuối cùng cũng kìm mà rơi xuống.
Ngụy Trường Thanh tỉnh .
Hắn chắc đó một lúc, sắc mặt xanh xám phai khá nhiều.
Chuyện giữa và Thẩm Úc Châu, lẽ… cũng thấy.