TA VÀ CHÀNG, CÙNG CHỜ MỘT MÁI NHÀ - 10

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:06:59
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn giận đến đỏ mắt, trừng trừng , còn thì nghiêng ngả vỗ tay: “Lục gia cưỡi ngựa lắm! Thêm một vòng nữa! Thêm một vòng nữa!”

 

Triệu Chu ngay bên cạnh , khẽ hỏi , định bắt Giang Văn Tự cưỡi tới khi nào.

 

Triệu Chu chẳng buồn ngẩng đầu: “Tới khi nàng hết giận thì thôi.”

 

Giờ đang ở mái hiên , tiện quá, bèn vờ cầu xin: “Ta hết giận , để nghỉ .”

 

Triệu Chu liếc một cái, giọng mờ mịt: “Đau lòng ?”

 

Ta nâng khay bánh táo đỏ mặt: “Không đau lòng, chỉ đau bụng thôi. Đói đến đau dày. Vẫn là với , nhớ thích ăn bánh táo đỏ.”

 

Triệu Chu cố nén khóe miệng đang cong lên, nếu thật là con mèo, lúc hẳn đuôi vểnh cao .

 

Tận đến đêm khuya, mới lưu luyến giải tán tiệc rượu.

 

Lúc từ biệt, hình như lời với , nhưng cuối cùng chỉ khách sáo chào một tiếng.

 

Người nhiều miệng lưỡi, cũng tiện gì, trong màn đêm lạnh lẽo, ánh mắt lặng lẽ tiễn của Triệu Chu, theo Giang Văn Tự lên xe ngựa.

 

Giang Văn Tự kêu đau hông, sấp xe, mặt góc, chẳng với lời nào.

 

Ta gì cũng tự chuốc phiền, nên đành nhắm mắt dưỡng thần.

 

Lúc sắp xuống xe, Giang Văn Tự đột nhiên hỏi : “Nàng xem, giờ đem nàng tặng cho Triệu đại nhân, còn kịp ?”

 

Ta chẳng hiểu gì, liền hỏi : “Kịp cái gì?”

 

Giang Văn Tự đầu, trừng mắt , như trách , cảm thấy như hạ thấp phận .

 

“Không thể nào... Không thể nào chỉ vì một kỹ nữ thanh lâu mà nông nỗi .”

 

Ta thật cho Giang Văn Tự , ban đầu, chính vì mẫu và những kỹ nữ như , mà Triệu Chu bước lên con đường lối về.

 

Một một , liều mạng quên , đường , cũng chẳng để đường sống.

 

Năm , bên trong bức tường phủ Bá tước, ngoài thì lặng gió, trong thì sóng cuộn.

 

Tuy tin tức truyền nhiều, nhưng nghĩ đến những lời hết của Triệu Chu và Giang Văn Tự, lờ mờ đoán chuyện chẳng lành.

 

Ta gọi Kiều Ngữ đến, bảo nàng dò hỏi xem bình thường quan viên nào đến bái phỏng lão bá gia.

 

Ta còn dặn thêm một câu: “Nhất là của các phủ hoàng tử.”

 

Ở kinh thành lâu ngày, ít nhiều cũng đôi lời đồn đãi.

 

Năm ngoái Thái t.ử phế, là do ăn hàm hồ triều, tự xưng là thiên t.ử tương lai, giám quốc xử lý chính sự, ba vị sư phó của Thái t.ử cũng lượt ủng hộ.

 

Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ điều tra, ba vị sư phó đều là trọng thần, thế mà chỉ trong một đêm, bộ Vô Lượng Vệ nhổ tận gốc.

 

Từ đó ngôi vị thái t.ử bỏ trống, các hoàng t.ử dĩ nhiên động tâm tư, bá quan văn võ cũng ngấm ngầm chia phe kết đảng. Vô Lượng Vệ bám theo tội danh mưu đoạt ngai vàng, kết bè mưu lợi, trong hai năm trở đây, ít trọng thần kéo xuống ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-va-chang-cung-cho-mot-mai-nha/10.html.]

 

Thật giả , đúng sai thế nào, dám chắc.

 

Chỉ là Kiều Ngữ về báo, mưu sĩ trướng Ngũ hoàng t.ử thường xuyên tới phủ, khiến một dự cảm—

 

Có lẽ vì Triệu Chu, Vô Lượng Vệ bắt đầu “chăm sóc” phủ Bá tước .

 

Ta lòng từ bi đến mức cứu cả phủ sâu như biển .

 

Họ mạnh hơn cả trăm ngàn , mà đến đứa bé như Nguyên nhi cũng xót thương, cớ gì thương họ?

 

vẫn như cũ nhận lễ tích bạc, chăm sóc Nguyên nhi, bận rộn với cuộc đời của chính .

 

Ta ý định đưa Nguyên nhi ngoài, gửi đến chỗ ba vị A nương của .

 

lúc trong phủ vẫn còn yên ả, cho dù Nguyên nhi sủng ái, thì cũng là một tiểu thư dòng thứ của phủ Bá tước, tiện vô cớ đem nàng giao cho ngoài.

 

Khi tiết trời sắp thu, Kiều Ngữ thu dọn hoa rụng, đột nhiên với nàng: “Người thường ‘Tính sổ mùa thu’, Kiều Ngữ, ngươi xem, nhà ngươi là Triệu đại nhân, cũng chọn ngày mùa thu để tay ?”

 

Kiều Ngữ hỏi bất ngờ, rõ ràng cứng đờ, ngơ ngác một lúc mới miễn cưỡng : “Tiểu nương gì, Triệu đại nhân gì đó, nô tỳ cũng chẳng là ai…”

 

Ta bật hai tiếng: “Hắn là từ Giang Đông cùng mẫu đến đây, ngươi cũng mang khẩu âm Giang Đông. Huống chi hoàng t.ử qua với triều thần, tất nhiên sai cải trang đến, nếu tin tức từ Vô Lượng Vệ, ngươi thể dò hỏi ?”

 

Ta bước đến lưng Kiều Ngữ, nhẹ giọng : “Hơn nữa, Triệu Chu từng viên phòng với Giang Văn Tự? Việc chỉ kề cận bên mới rõ. Không ngươi, chẳng lẽ là Nguyên nhi?”

 

Kiều Ngữ đỡ nổi, lập tức quỳ xuống mặt : “Cầu xin cô nương nể tình nô tỳ ý hại , đừng tố cáo với phủ Bá tước, xin tha cho nô tỳ một mạng!”

 

Ta đỡ nàng dậy, kéo trong phòng.

 

“Kiều Ngữ, ngươi giúp chăm sóc ba vị A nương của , chỉ cần việc , sẽ truy cứu gì cả.”

 

Ta lấy hũ bạc , nhét lòng nàng: “Hôm nay vạch trần chuyện , để hỏi tội.”

 

Ta chỉ về phía phòng Nguyên nhi: “Ta chỉ cầu ngươi giúp , đưa tiểu cô nương Nguyên khỏi phủ, đưa đến chỗ ba vị A nương, tránh để lửa cháy lan tới nàng. Số bạc là của ngươi cả, nếu cần thêm bạc dùng, cứ đến giá sách lấy.”

 

Kiều Ngữ hiểu rõ trong lòng, lập tức dậy giúp lo liệu.

 

Ta nàng sẽ đến tìm Triệu Chu, mà Triệu Chu nhất định sẽ giúp việc .

 

So với , lẽ còn may mắn hơn một chút, ba vị A nương của đều còn sống, giờ còn thêm một Nguyên nhi.

 

, chỉ còn một .

 

 

 

 

 

Loading...