TA VÀ CHÀNG, CÙNG CHỜ MỘT MÁI NHÀ - 11

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:07:24
Lượt xem: 160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay tuyết rơi sớm, mới cuối thu mà tuyết dày, gió bấc thổi qua, cỏ trắng gãy rạp.

 

Kiều Ngữ báo tin, ba ngày nữa, Triệu Chu sẽ nhận mật lệnh, tới phủ thẩm vấn lão bá gia.

 

Vô Lượng Vệ mà đến thẩm vấn, cũng chẳng khác nào tuyên án t.ử hình.

 

Kiều Ngữ , đến lúc đó trong phủ nhất định tứ tán, ai cũng tự giữ mạng , thể thừa cơ đưa Nguyên nhi ngoài.

 

Trong lòng an , nghĩ rằng rốt cuộc thể ngủ một giấc yên bình, liền giường nghỉ ngơi.

 

Kiều Ngữ tò mò hỏi : “Cô nương , nô tỳ là tai mắt của Triệu đại nhân, tự nhiên thể thoái lui, còn thì ? Người hỏi thử xem, trốn thoát bằng cách nào ư?”

 

Ta ngửa xuống, mở to mắt hoa văn điêu khắc giữa màn giường.

 

“Kiều Ngữ, ngươi xem, khắc cũng là hoa thược d.ư.ợ.c ?”

 

Nàng nhất thời hiểu, hỏi tò mò chuyện .

 

Ta khẽ nhắm mắt, cơn buồn ngủ kéo đến, mỉm : “Trước một bước ba bước. Ta dám đợi khác, cũng sợ để khác đợi , nên cái gì cũng dám hứa, dám đáp ứng.”

 

bây giờ, chậm một chút. Nhìn kỹ nhân gian , tìm chút thú vui...”

 

Bất chợt lấy những bức thư năm xưa Triệu Chu gửi cho , xem thử nghĩ gì trong ngần năm.

 

Đời ngắn ngủi, chẳng lẽ đều dùng để cân nhắc mất ?

 

Lục thiếu phu nhân từng cho một câu Phật ngữ: “Cảnh theo tâm diệt, tâm theo cảnh vô.”

 

Làm phàm nhân bao năm, hôm nay cuối cùng cũng hiểu đôi chút.

 

Mọi việc diễn thuận theo kế hoạch:

 

Vô Lượng Vệ thẩm vấn lão bá gia, tới hai ngày, liền gán tội câu kết với hoàng tử, xử trảm và tịch thu gia sản.

 

Nguyên nhi đưa , Kiều Ngữ theo suốt dọc đường, của Triệu Chu tiếp ứng, chắc chắn sơ hở.

 

Trước khi , Nguyên nhi ôm chặt cổ , chịu buông: “Tiểu nương! Tiểu nương đừng đưa con ! Con còn , thể mất một nữa!”

 

Nguyên nhi khiến cũng xót lòng, vội vàng lau nước mắt cho nàng: “Nguyên nhi ngoan, Nguyên nhi đừng lo.”

 

“Tiểu nương chỉ đưa con tới chỗ các A nương của tiểu nương, tiểu nương sẽ sớm đến tìm các con, ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-va-chang-cung-cho-mot-mai-nha/11.html.]

Nguyên nhi chắc chắn như , dần dần nín , hỏi : “Các A nương? Một chỉ một mẫu , tiểu nương nhiều đến ?”

 

Ta mỉm hỏi nàng: “Ta mẫu của Nguyên nhi, nhưng Nguyên nhi cũng xem là mẫu , ?”

 

Nguyên nhi gật đầu thật mạnh, dịu giọng tiếp: “Ta cũng giống như Nguyên nhi , ba vị A nương, tuy sinh , nhưng đối đãi với như con ruột.”

 

Nguyên nhi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Thế các bà thích Nguyên nhi ?”

 

Ta gật đầu, cảm giác chua xót từ mũi dâng lên mắt: “Sẽ thích, nhất định sẽ thích. Các bà đó, tự nhận thông minh, nhưng thực ngốc nghếch mà mềm lòng. Con đối phó với mềm lòng thế nào ? Nguyên nhi chỉ cần ngọt ngào gọi một tiếng ‘A nương’, là các bà sẽ dốc hết chân tâm đối với con.”

 

Ba vị A nương của đó, chính là vì những tiếng “Đại A nương”, “Nhị A nương”, “Tam A nương” mà gọi, hết lòng hết sức yêu thương cả đời.

 

Chẳng m.á.u mủ ruột rà, nhưng nữ nhân với phẩm chất đẽ như thế — mềm yếu mà kiên cường, thấp kém mà bền bỉ.

 

Khi Vô Lượng Vệ đến tịch thu phủ, cùng đám phụ nhân trong phủ quỳ ở hậu viện.

 

Loại trừng phạt , nữ quyến phần lớn đưa quan nô, một chút thì đưa Giáo Phường, quyền quý ngầm chiếm đoạt.

 

Lúc đầu, Lục thiếu phu nhân vẫn quá hoảng hốt.

 

Khi Vô Lượng Vệ đến gần, mấy vị chính thê đều lấy trân bảo, vàng bạc, mỗi một cách, mong nương tay.

 

Ta đoán, Lục thiếu phu nhân lẽ trở về quê. Nhà đẻ nàng ở đó thế lực nhỏ, rời xa kinh thành, giám sát ít hơn, cha nàng nhất định thể bảo vệ nàng.

 

Thế nhưng ai ngờ, tiền của khác đều tịch thu cho qua, còn tiền của Lục thiếu phu nhân chẳng ai nhận.

 

Một của Vô Lượng Vệ bước đến, lưng nàng, chậm rãi : “Nghe , thiếu phu nhân xem thường chúng là phường bần tiện, thà để chúng sinh liền c.h.ế.t, sớm đầu t.h.a.i cho ?”

 

Ta , Kiều Ngữ luôn theo sát , những gì , thấy, nàng đều sẽ báo cho Triệu Chu.

 

Ta đoán, những lời mà Triệu Hỉ Nhi cho , chỉ khiến cảm động khi , mà cũng khiến Triệu Chu động lòng.

 

Bỏ qua xuất ưu thế, mà chuyện tiền đồ, thể oán?

 

Lục thiếu phu nhân kéo tóc lôi , đoán nơi nàng đến, chắc hơn Giáo Phường.

Lúc cuối cùng nàng vẫn gọi tên con trai , nhưng nam nhân đều giam ở tiền viện, e rằng cả đời , nàng cũng như Triệu Hỉ Nhi, thể gặp m.á.u mủ ruột thịt của nữa.

 

Cuối cùng, bức tượng Phật trong lòng Lục thiếu phu nhân rơi xuống đất, vỡ vụn giữa tuyết.

 

Tượng Phật vỡ , chân tướng của ma quỷ mới hiện rõ.

 

Toàn bộ tài sản của đưa hết, chỉ còn cây trâm bạc tóc, là quà của Triệu Hỉ Nhi tặng .

 

Loading...