Nói càng nhiều, mũi càng cay.
Chỉ chân tình mới phụ bạc, còn những kẻ giả dối thì chẳng bao giờ tổn thương.
Nước mắt trào dâng, mắt cay xè, lòng đầy uất ức Nhị A Nương:
“Trương gia, mỗi ngài tới đều chỉ Oanh Ca là đối đãi với ngài thật lòng.
Đã nàng thật lòng, thì xin ngài đừng dối gạt, đừng kéo dài bao năm như thế!
Xuất như chúng , thể lãng phí bao nhiêu năm?
Chỉ cần ngài coi chúng là con một chút thôi—”
“Ngươi cũng ngươi là hạng gì !”
Bị một nha rót trong thanh lâu như chất vấn, Trương đại nhân mất hết vẻ nho nhã thường ngày, thẳng , chỉ mũi , mắt trợn trừng.
“Lão phu giờ nạp ngoại thất, cũng nạp một cô nương trong sạch, thuần khiết, là thực sự!”
Hắn phắt dậy, c.h.ử.i bước ngoài:
“Phì! Oanh Ca với én múa cái gì! Bao nhiêu tuổi còn dám xưng cái tên đó?
Đáng c.h.ế.t quách cho xong!”
Nước mắt trào , cúi tay xuống, vô tình hất đổ bình .
Nước nóng bỏng rát tay, mà vẫn chẳng đau bằng trong lòng.
Thế nào mới tính là trong sạch? Thế nào mới tính là thuần khiết? Thế nào mới là một cô nương ?
Một mảnh chân tình của Nhị A Nương , kiên quyết, cầu báo đáp, chẳng bằng chút trinh tiết nơi váy lụa ?
Các cô nương trong thanh lâu , ai chẳng vì cha nghèo khổ nổi mà dấn ?
Ai là kẻ tình nguyện bán nụ nuốt đắng nuốt cay?
Ta đó , chợt từ lầu vọng tiếng tiêu quen thuộc, là khúc “Cô Tô hành”.
Chỉ vì Trương đại nhân là Cô Tô, nàng mới yêu thích khúc nhạc hơn hai mươi năm.
Nhất định nàng thấy cuộc tranh cãi giữa và Trương đại nhân.
nghĩ, nàng tuyệt hôm nay mới hiểu sự thật.
Trong ba , Nhị A Nương là nhạy cảm và sâu sắc nhất.
Nàng lẽ sớm chân tướng, chỉ là giữ lấy mảnh chân tình của , cam tâm sống cô độc suốt đời.
Gan ruột đứt đoạn, gửi hết tiếng tiêu .
còn kịp lau nước mắt mà an ủi nàng, thì thấy bên tây lầu tụ tập đông nghịt, hỗn loạn vô cùng—
Chính là cửa phòng mẫu của Triệu Chu, đang quát tháo là Lưu Tứ gia, kẻ du côn gây sự khi say:
“Ngươi bệnh đến mức , chẳng vẫn còn tay ?
Tay còn động , thì vẫn thể gảy đàn tỳ bà!
Lão t.ử đ.á.n.h cược với bằng hữu, hôm nay nhất định mời cựu hoa khôi ngươi gảy đàn cho lão tử!
Nếu dám nể mặt, lão t.ử sẽ lôi ngươi giữa đường cho thiên hạ xem!”
Mẫu của Triệu Chu mắc bệnh lâu năm, giờ sắp qua đời.
Vô Lượng Vệ hành tung như bóng quỷ, nhờ bọn ăn mày, đám lưu manh quanh vùng tìm kiếm khắp nơi, chỉ mong kịp gọi về gặp cuối.
Thế mà vẫn tìm Triệu Chu, bắt nạt, e rằng còn mấy ngày sống nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-va-chang-cung-cho-mot-mai-nha/5.html.]
Ta sốt ruột, chạy băng ba bậc thang một bước, nhào đến kéo lấy Lưu Tứ đang định lôi .
Ta ngọt ngào dỗ dành, giọng mật như rót:
“Tứ gia, ôi Tứ gia của , ngài bà xem, bệnh thế !
Ngài mau tránh xa chút, kẻo dính bệnh khí thì khổ ngài!”
Lưu Tứ giọng êm ái, kỹ dung mạo , lập tức tươi như hoa nở, buông tay , sang ôm eo :
“Ui chà, cô nương tên họ gì?
Đẹp thế mà giờ để ý!”
Trên Lưu Tứ nồng nặc mùi rượu, cố nhịn ghê tởm, gượng dẫn .
Khi đầu đóng cửa , thấy Triệu Chu nở nụ cảm kích với , lặng lẽ mấp máy môi:
“Dì Thiếu, hãy chờ Triệu Chu về.”
Ta cố ý kéo Lưu Tứ đến viện của mụ tú bà, thừa lúc giở trò thì nhanh chóng chuồn thoát, mời uống .
Mụ tú bà là một bà già đầu to tai to, hút m.á.u bọn nữ t.ử khốn khổ như , sống sung túc đến mức mặt bóng nhẫy.
Vừa gặp mụ, liền kéo mụ bình phong:
“Mama, cùng một vụ ăn.”
“Hôm nay giúp đuổi Lưu Tứ , bảo đảm từ nay chạm một ngón tay.”
Mụ tú bà kiên nhẫn điều kiện của :
“Ta cùng hủy bản khế nha rót , ký một bản mới.”
“Khế bán .”
Mắt mụ tú bà sáng rực như lửa, kịp chờ liền nắm tay :
“Ôi tiểu thư của , cuối cùng cũng nghĩ thông ! Chịu bán thì sợ gì tìm đường ? Với nhan sắc , thêm tài cưỡi ngựa, bọn quan lớn tranh giành đấy, còn hơn nha .”
Trong thanh lâu nuôi rỗi, ba vị A Nương ngoài sẽ ai quản nổi, rốt cuộc chỉ còn đường c.h.ế.t, nên mới giúp ký khế nha .
Nhìn như thấp hèn, kỳ thực là tự do.
Tự do, là điều bao nhiêu cả đời mưu cầu, mà đến c.h.ế.t cũng chẳng .
Thế mà nay, chủ động xin lấy một bản khế bán .
Sau đó, ba vị A Nương tụ họp trong phòng , càng lúc càng lớn.
Nhị A Nương rõ , cứ lặp lặp dùng tay sờ mặt , gáy và lòng bàn tay.
Ngay cả cây tiêu trúc mà Trương đại nhân tặng nàng năm xưa, nàng cũng từng vuốt ve nhiều như .
Đại A Nương thở dài nhận mệnh:
“Bảo Lương chỉ là sợ gây khó cho chúng , sợ tiêu tiền của chúng , nên mới tàn nhẫn quyết đoán như .
Than ôi, nếu phận chúng như thế , nếu chúng còn chút bản lĩnh—”
Ta ôm chặt cả ba họ lòng, nước mắt rơi thành tiếng:
“Các còn chẳng lo nổi, mà vẫn nuôi lớn một đứa bé như . Các ... vô cùng vĩ đại ...”
Ba vị A Nương của , chính là những vĩ đại nhất đời .
Ba bốn ngày , Triệu Chu trở về.
Trên vẫn là đầy máu.