TA VÀ CHÀNG, CÙNG CHỜ MỘT MÁI NHÀ - 6

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:05:34
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt càng thêm sắc lạnh.

 

Ta dám hỏi g.i.ế.c , xa nhiều như , đoán sớm từng tự động thủ.

 

Hắn gặp cuối, hôm cũng chính là ngày ký khế bán , là ngày mụ tú bà bắt đầu đưa t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i cho uống.

 

Hắn quỳ gối giường bệnh của xong, quỳ xuống mặt .

 

“Bảo Lương, cảm ơn nàng giúp mẫu ... nàng lẽ nên đợi thêm hai ngày nữa...”

 

Ta khẽ :

 

“Chớ là hai ngày, hôm chỉ cần chậm thêm một canh giờ, Lưu Tứ nhục .”

 

Ta đưa chén t.h.u.ố.c đến mặt , lòng bình lặng khi thấy rõ tất cả:

 

“Cho dù hôm nay ngươi về, cũng tính là muộn. Chỉ là hiện giờ ngươi... chuộc nổi .”

 

Ta ngoài cửa sổ — mụ tú bà sợ chúng trốn, cửa sổ nhỏ, lớn hơn một quyển sách, chẳng khác gì ngục giam.

 

Khung cửa sổ gói lấy một mảnh trời tuyết, gió bắc rít gào.

 

Ta ghét mùa đông, luyện b.ắ.n cung trong tuyết, đến nửa canh giờ chân tê cứng.

 

Sau khi ký khế bán , mụ tú bà càng quất roi thúc luyện, vết nứt đóng băng chân cũng từ năm .

 

Cúi đầu, thấy vết nước mắt mặt Triệu Chu, khẽ đưa tay chạm :

 

“Triệu Chu, chúng cứ tiến về phía . Chỉ cần còn sống, thì nghĩ cách mà sống, ?”

 

Đó là đầu cầu đợi, cũng là đầu khuyên đừng đầu .

 

Chén t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i , cuối cùng là do Triệu Chu quỳ gối, chính tay đút miệng .

 

Mắt ngập m.á.u và nước mắt, giọng khàn khàn mà thề:

 

“Những kẻ đáng c.h.ế.t, sẽ tha cho bất cứ ai...”

 

Ngày chôn , một lời với ai.

 

Đêm đó, biến mất, chỉ để một túi bạc khung cửa sổ phòng .

 

Sáng hôm , tin Lưu Tứ ám sát—

 

Nghe hơn trăm vết thương, lăng trì mà c.h.ế.t.

 

Ta , là do Triệu Chu tay.

 

Mà đó chỉ là sự khởi đầu...

 

như lời , những kẻ từng tổn thương chúng , tha bất kỳ ai.

 

Sau chuyện đó, suốt bốn năm rưỡi, gặp Triệu Chu nào.

 

Chỉ thư và tiền gửi đến định kỳ, khiến , vẫn luôn nhớ đến .

 

Mụ tú bà bán giá cao, liền giấu , huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tung tin ngoài rằng:

 

“Bông hoa mới cưỡi b.ắ.n giỏi nhất kinh thành, chỉ tiếp khách mời.”

 

Sau khi ký khế bán , trong ba năm khổ luyện cưỡi ngựa, học kỹ nghệ xuyên kiếm môn.

 

Cưỡi ngựa lao qua cửa kiếm, ba mũi tên liên tục b.ắ.n trúng hồng tâm, mới mẻ hấp dẫn.

 

Một năm rưỡi đó, liên tục mời dự yến, giữa các công t.ử quyền quý, danh tiếng vang dội, trở thành ván cược sáng giá nhất giữa họ.

 

Họ đặt cược xem cuối cùng sẽ rơi nhà ai.

 

Tựa như một chiếc y phục, một thanh bảo kiếm, ai đoạt thì cũng thơm lây.

 

Ta thấu tất cả, từng nghĩ công t.ử nào sẽ thật lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-va-chang-cung-cho-mot-mai-nha/6.html.]

Cuối cùng, thuộc về Lục công t.ử Giang Văn Tự, con thứ của phủ Bá tước Giang gia.

 

Hắn là phận cao nhất thể với tới.

 

Hắn chỉ giá khiến mụ tú bà hài lòng, còn hứa để ngoại thất, mà đưa phủ .

 

Khế ở trong tay mụ tú bà, tư cách từ chối, chỉ thể trơ mắt một tay nhận bạc, một tay đưa khế cho quản gia phủ bá tước.

 

tươi như hoa, tháo chiếc vòng ngọc quý đưa tới mặt bà:

 

“Mama, xin chăm sóc Nhị A Nương một thời gian.

 

Chờ vững chân, nhất định chuộc cho nàng.”

 

Mụ tú bà vốn khéo léo, vỗ nhẹ mu bàn tay mới nhận vòng ngọc, miệng tít mắt:

 

“Bảo Lương cô nương gì thế — ôi chao!”

 

dậy, thể mỡ rung lắc, bộ như lên sân khấu hát đại hí, cúi hành lễ:

 

“Phải gọi ngài một tiếng Hạ di nương !

 

chứ, dù phủ bá tước quản cô, thì chống lưng cho cô — vị Diêm Vương mặt lạnh — lão cũng chẳng dám đắc tội !”

 

Mấy năm , cố tình hỏi han tin tức của Triệu Chu.

 

Ta sống thế nào, Tổng kỳ Bách hộ gì đó.

 

Thư gửi đến đều mở, chỉ cần nhận là lòng yên .

 

Chỉ cần phong thư là nét chữ của , là đủ chứng minh vẫn còn sống.

 

Còn sống là .

 

Ta , cũng dám thêm điều gì nữa.

 

Ta sợ bản vô lực, nhưng vẫn giữ bình an suốt đời.

 

Cho nên chuyện Triệu Chu chắn kiệu hoa , bảo hãy chờ — chắc là từng trong một bức thư nào đó, mà từng mở xem.

 

Ta hiểu, thể chờ, thậm chí ngay cả tư cách để chờ cũng .

 

Triệu Chu, chúng chỉ thể bước tiếp về phía .

 

Tiến lên, bao giờ đầu .

 

Đang đắm chìm trong hồi ức đầy m.á.u và nước mắt, bước chân vội vã của một tiểu đồng khiến giật tỉnh .

 

Hắn đến truyền lời cho Giang Văn Tự: “Lục gia, một vị đại nhân gặp ngài ở tiền sảnh.”

 

Giang Văn Tự trừng mắt : “Đại nhân nào?”

 

Tim bỗng đập loạn rõ lý do, chỉ tiểu đồng : “Vô Lượng Vệ, Triệu Chu, Thiếu Thiên Hộ.”

 

Xem , vốn dĩ từng định buông tha chuyện cũ.

 

Kỳ lạ , Giang Văn Tự thì tìm nữa.

 

Hắn như thể từng đến chuyện giữa và Triệu Chu, càng như từng mua phủ.

 

Trong phủ, lúc thì ngủ chỗ Thiếu phu nhân, lúc thì tìm đến chỗ Triệu Hỉ Nhi, cứ như từng tồn tại.

 

Không cần hầu hạ, còn thỉnh thoảng ban thưởng.

 

 

 

 

 

Loading...