Huyện lệnh run rẩy : “Biết,  ạ, ngài cứ yên tâm, ngài cứ yên tâm.”
Tương Ngọc nhẹ nhàng bổ sung: “Không   yên tâm, mà là vị đại nhân ở   yên tâm.”
 
Huyện lệnh chỉ h/ận  thể c/hết  để chứng minh lòng trung thành.
Toàn bộ dân làng chài nhỏ   tạm thời sơ tán,  đường về nhà  một bóng , cảm thấy  chút  quen.
 
“Uống chút  .” Ta rót ba bát  lạnh, ừng ực uống cạn một bát lớn.
Trà lạnh ở làng chài   vị khá ngon,  là mang vài gói về kinh thành nhỉ.
 
Môi Tương Ngọc  chạm  mép bát  thì khựng , một lúc   nghi ngờ   và Triệu Việt: 
“Hai , mấy ngày nay đều uống thứ ?”
 
Triệu Việt  bắt đầu: “ , ? Tương Ngọc đại nhân bây giờ  quen uống loại  thô  nữa ?”
Tương Ngọc  lạnh lùng: “Trà xuân dược sợ chỉ  ngươi mới uống quen.”
 
Ta run rẩy đặt bát xuống, thốt lên một tiếng "Hả?" từ tận sâu trong linh hồn.
Tương Ngọc sai  pha  ,  từ tốn cho một thìa mật ong nhỏ :
 
 “Xem  đây chính là nguyên nhân khiến hai  ban đêm  mộng xuân. Còn về việc tại  trong  lạnh   thứ thu/ốc đó, thì để huyện lệnh điều tra . Nhận bổng lộc thì cũng nên  việc gì đó cho đúng chứ.”
 
Ta chạy  ngoài cửa,  cố gắng nôn mửa  nghĩ:
Kỳ nghỉ  lương , thật  dễ dàng chút nào.
 
28. Phiên ngoại 12
 
Hơn một tháng  khi trở về kinh thành. Ta  rạp  bàn cắ/n bút, vắt óc suy nghĩ, mất ba ngày mới  xong bản ghi chép vụ án t/ế thần ở làng chài.
“Hoàn hảo!”
 
Ta nhón tờ giấy lên, thổi khô mực, cho  phong bì,   cửa  thẳng đến Cục Tình báo.
Trên đường  gặp Tương Ngọc, vì tò mò,  hỏi về hậu quả của vụ việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-17-full.html.]
 
“Vị đại nhân ở   hứng thú với nó, nó đang  đường  cung .” Tương Ngọc vẫn ngắn gọn như .
 
Triệu Việt   từ  chui ,  đeo đầy trang sức bằng vàng. editor: bemeobosua. Nếu   Lục Phiến Môn  sửa xong mà   đến nhà  tá túc vài hôm, thì  cũng  nhận   là công tử của Hầu phủ.
 
,   Tương Ngọc, điều  thực sự     là cái .
Triệu Việt cầm một phong hỏa tốc, đắc ý : 
 
“Ta  ngươi  hỏi gì. Chuyện xuân dược chỉ là một sự nhầm lẫn thôi. Chủ quán bán  lạnh thấy trong nhà  một bó thuốc  để lâu năm, nghĩ vứt  cũng phí, bèn cho  gói  lạnh. May mà   là thu/ốc độ/c.”
“…”
 
Khóe miệng  giật giật.
 là một sự nhầm lẫn tai hại.
Triệu Việt đột nhiên chuyển chủ đề: “Phải , tháng  ngươi cùng   Mạc Thành.”
 
Ta ngạc nhiên: “Mạc Thành? Đi nơi xa như   gì?”
Triệu Việt: “Nghe  thành chủ ở đó   thật thà cho lắm,  gặp , ‘sưởi ấm’ cho .”
Ta: “…”
 
“Nhắc đến chuyện , tháng   cũng sẽ  cùng.” Tương Ngọc mỉm .
Triệu Việt nổ tung: “Ngươi cũng ? Ta    ! Ta sẽ  với Môn chủ  cho ngươi !”
 
Tương Ngọc hiển nhiên  thích chuyện chọc Triệu Việt tức đến nhảy dựng lên,  tiếp tục : 
“Môn chủ sẽ   ngươi .”
 
Ta thở dài, mặc kệ hai  họ,  về phía Cục Tình báo.
Giữa trưa, ánh nắng  rực rỡ, sân tứ hợp viện, cành hoa khẽ nghiêng.
Ba  tuổi trẻ, tươi , cùng  vui , ch/ửi mắ/ng, tương lai rộng mở như gấm.
 
(Toàn văn )