3.
 
Người đang ngủ bỗng dưng  đ/ánh thức, Chiêu Nguyệt trông  vẻ   chút nào, một  ủ rũ,  cảm giác  cần  gọi hồn.
“A, Lý?”
 
“Trời đất chứng giám,  chỉ  sửa cái khóa cửa thôi!” 
Ta lấy đà trượt một đường đến mép giường Chiêu Nguyệt, quỳ gối, giơ hai tay thề thốt, nước mắt nước mũi tèm lem.
 
Thấy chủ tử sắp   thuyết phục, sắc mặt cũng dần trở nên dịu ,  ngờ cô nương  vung tay lên ngắt ngang lời  của .
Ta  ép sang một bên: “...”
 
Tốt lắm, mặc kệ ngươi là ai, nam  nữ, hôm nay  cùng ngươi kết t/hù !
Thiếu nữ  xuống mép giường,  mở miệng  hỏi Chiêu Nguyệt  thương ở ,  đau , h/ận  thể trực tiếp  tay kiểm tra.
 
Là một đả thủ,  lập tức báo động, tóm chặt lấy bàn tay thon thả , đưa cho Chiêu Nguyệt một ánh mắt "Yên tâm,   ở đây".
Ta  một cách chính trực: “Quân tử động thủ bất động khẩu, cô nương động khẩu bất động thủ. Vị cô nương đây, xin đừng tùy tiệ/n động tay.”
 
Ánh mắt Chiêu Nguyệt phức tạp: “Lời  ai dạy ngươi?”
Ta ưỡn ng/ực: “Cha !”
Sắc mặt Chiêu Nguyệt dường như càng tệ hơn.
 
Thiếu nữ khó khăn thoát , xoa xoa cổ tay kêu lên: “Đâu  cái nha đầu nhà quê,  bậy  bạ  thôi, mà sức lực còn lớn nữa…”
 
Nàng  , hướng về phía Chiêu Nguyệt,   đổi thái độ,   nữa vươn tay. Ta thấy bàn tay  nhắm thẳng  mặt , báo động hai  vang lên trong lòng,  lập tức tóm lấy.
Thiếu nữ: “…”
 
Hiển nhiên là nàng  tức giận, bắt đầu la hét /ên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-2.html.]
“Đủ , Dao Tinh!” Chiêu Nguyệt ấn  trán, ngay cả khi q/uát m/ắng, giọng  vẫn  .
 
Ta  một  nữa chìm  mê đắm, tài ngụy trang của   thật   dạng , đáng tiếc cuối cùng vẫn là nam nhân, nếu là nữ nhi,  gì  cũng   theo nàng cả đời!
 
Cô nương Dao Tinh  qu/át như , mắt ngấn lệ,  lóc chạy ,  khi   quên lư/ờm  một cái thật gắt.
“Lần  khi  ngủ, đừng cho nàng  .”
 
“Ta hiểu , dù  thanh lâu cũng là nơi  ăn mà! Ngài cứ yên tâm, Giang Lý  dù  chế//t, dù  nh/ảy từ  l//ầu xuống, cũng tuyệt đối  để cho những kẻ lòng  r/ắn r/ết, mượn danh thăm bệnh mà  điều đ/ộc á/c, bước  cánh cửa !”
 
“Việc đ/ộc á/c gì?”
“Ngài  thấy , cái  tên Dao Tinh  hai  đều  vươn tay,  thứ hai còn đưa thẳng lên mặt ngài, chắc chắn là  c/ào ná/t mặt ngài, để trở thành hoa khôi!”
 
“... Không, nàng  đến   vì chuyện đó?”
“Vậy thì chắc chắn là  mượn danh thăm bệnh để dò la tin tức,  lưng sẽ tung tin đồn để hạ bệ ngài!”
 
“... Không, cũng  .”
“Nàng  chỉ đơn thuần là th/èm m/uốn vẻ  của  thôi.”
 
"Ầm" một tiếng,  như  sét đ/ánh ngang tai.
Cái thanh lâu  còn  ăn   đây! Rốt cuộc vì    thể tồn tại đến tận bây giờ chứ!
 
4.
Mấy ngày ,   việc vô cùng nghiêm túc, gấp bội phần. Ngoại trừ việc  nhà xí,  canh giữ  cửa  rời nửa bước. Nếu  kẻ nào   điều mà dám xông , chỉ đợi một cú đấ/m của  mà thôi!
 
“Nói , vì  cha ngươi  đưa ngươi  chốn lầu xanh ? Chẳng lẽ cha ngươi nợ cờ bạc?” 
Chiêu Nguyệt soi gương, kẻ mày tô son, hiếm hoi hôm nay  trang điểm thật tỉ mỉ.
Ta thành thật trả lời: “Cha   bài bạc.”