14.
 
Rất tiếc, cả  và Triệu Việt đều  đ/ánh giá thấp sự vội vàng của Dương đại nhân.
Còn  kịp giải quyết chuyện “yêu đương” của Dao Tinh, Dương đại nhân  mang sính lễ đến.
 
Dương đại nhân tựa như một con công, bước một nhảy hai lên tầng hai, mặt mày hớn hở, cao giọng hô: 
“Chiêu Nguyệt, đại nhân đến cưới nàng đây! Mau mở cửa !”
 
Đầu  lập tức cảm thấy trời sụp đất nứt,      tháng  ,   chẳng  chút tín nhiệm nào với  ?
Tú bà! Tú bà  ! Tú bà mau tới đây!
 
May , tú bà theo sát phía ,  vẻ mặt bà ,  cảm thấy còn tiều tụy hơn lúc mới gặp. Bà  mệt mỏi, miễn c/ưỡng lấy  tinh thần, :
“Ôi chao Dương đại nhân, Chiêu Nguyệt dạo   bệnh,  tiếp khách.”
 
Dương đại nhân giật : “Bệnh ư? Không ,  đến để chữa cho nàng.”
Trời đất ơi, ngươi lấy cái gì để chữa đây!
 
Dao Tinh   Dương đại nhân đến, cũng tức giận đến mức mất hết lý trí,  hình nhỏ bé  chắn  cửa:
 “Cỡ ngươi mà cũng  cưới Chiêu Nguyệt tỷ tỷ,   cửa !”
 
Lời  Dương đại nhân   lọt tai, nụ  biến mất, phất tay, hai tên hộ vệ một trái một  kéo Dao Tinh . editor: bemeobosua. Dương đại nhân tiếp tục gọi cửa, tú bà vẫn đang khuyên can.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-9.html.]
Ta kéo Dao Tinh lùi sang một bên, lão già  hôm nay dẫn theo quá nhiều , rõ ràng là  chuẩn .
Gọi vài , Dương đại nhân  chút mất kiên nhẫn,  hiệu cho thuộc hạ: “Đ/ập cửa .”
 
Ta xông lên  chắn  cửa, nhưng trong lòng cũng   chút tự tin nào.
Đang lúc  lo lắng, cánh cửa đột nhiên mở .
 
Triệu Việt chẳng chuẩn  gì cả, thản nhiên bước , thậm chí còn thoải mái chào hỏi: “Dương đại nhân, dạo  vẫn khỏe chứ.”
Mắt Dương đại nhân suýt nữa rớt xuống đất, gào lên với tú bà: “Sao   một tên đàn ông?”
 
Tú bà im lặng  đầu , nhắm mắt thở dài.
“Ngươi là ai? Sao  ở trong phòng Chiêu Nguyệt?”
 
“Dương đại nhân nhanh quên  ?” Triệu Việt chuyển sang giọng điệu của “Chiêu Nguyệt”,  một cách đ/ộc đ/ịa: “Ta là Chiêu Nguyệt đây.”
Ta nghĩ, ngay khoảnh khắc , niềm tin của Dương đại nhân  sụp đổ.
15.
 
Vị Dương đại nhân  mất hết niềm tin  trở nên giận dữ, và hậu quả thì  nghiêm trọng. Biểu hiện cụ thể là mặt  dần đỏ bừng, bắt đầu la hét,  năng lảm nhảm:
“Nam nhân? Sao  là nam nhân?”
 
“Các ngươi mau bắt   cho ,   dạy dỗ  một trận!”
“Khoan ,  , đừng    thương. Nam nhân, là nam nhân  cũng cần!”
Có vẻ như  tức giận đến mức đầu óc cũng  còn tỉnh táo nữa. Ta liếc   một cách đồng cảm.