4.
【Làm  đây? Ta  chút sợ!】
【 sư tôn đang ở đây,   dám  .】
【Sư  Thường An, trông cậy   đấy!】
【Cảm giác thật mất mặt.】
【Đường đường là  tu tiên,  còn sợ ma.】
【Sư tôn mà  thì  khi nào ghét bỏ  …】
Ta: "……"
Có gì  chứ,  cũng sợ đây .
Thường An và Ôn Hoài đáp một tiếng  từ từ tiến về phía cái giếng, còn  thì  xa xa ngoài cửa  theo.
Nắp giếng  hai đường gạch vẽ ngang dọc, giao  chính giữa là một chiếc chuông nhỏ. Chuông  quấn chặt bởi sợi tơ đỏ, nhưng do  gió thổi mưa dầm qua năm tháng, nên   còn nguyên vẹn, lưa thưa rủ xuống.
Ngay lúc , tiếng chuông gió mà chúng   thấy lúc   vang lên, trong trẻo, hòa cùng giọng hát của một  phụ nữ.
Đột nhiên, chiếc chuông  nắp giếng rung lên dữ dội, phát  những âm thanh chói tai.
Một bóng dáng  rõ mặt mũi lướt qua xung quanh Thường An và Ôn Hoài với tốc độ nhanh đến khó tin, tạo  những tiếng xào xạc quỷ dị.
Sắc mặt Ôn Hoài trắng bệch mấy phần vì sợ hãi.
Bất chợt, cái bóng  lao thẳng về phía ,   rõ đó là một  phụ nữ.
Xông đến !
Má ơi má ơi…
Hệ thống, cứu  với!
Ta gào thét trong lòng.
Bất thình lình, cơ thể   tự động nghiêng  né tránh đòn tấn công của ác quỷ.
Má ơi,  bàn tay vàng đúng là  một!
Ngay  đó,  bấm ngón tay, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một luồng tiên khí, viên ngọc trắng  tai cũng phát sáng. Ánh sáng tỏa , dần dần hóa thành một con chim hồng hạc khổng lồ. Sau đó, ánh sáng mờ , hồng hạc hiện rõ hình dạng thật.
Con chim xoay vòng   trung, cất tiếng kêu vang dội,  lao thẳng về phía dã quỷ.
Thế nhưng, dã quỷ  cũng   hạng xoàng, oán khí của ả vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức  thể ép hồng hạc lùi  mấy mét.
Thấy  đánh  , dã quỷ đổi mục tiêu, lao thẳng về phía Ôn Hoài.
【Nàng  đến ! Nàng  đến !】
【Sợ quá  mất!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-vo-tinh-doc-duoc-noi-tam-cua-nghich-do/chuong-4.html.]
【Không  , chân  mềm nhũn cả !】
【Không đúng  đúng, sư tôn đang ở đây,   thể  là    !】
Ôn Hoài giơ kiếm lên đỡ, tuy   thương, nhưng thanh kiếm   đánh văng  xa mấy mét.
Mà  chỉ  .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nội tâm kịch của Ôn Hoài, đỉnh thật đấy.
Dã quỷ vẫn  từ bỏ,  lao về phía Ôn Hoài  nữa. Ta theo bản năng  lao tới đỡ  , nhưng chân   cách nào nhấc lên .
〖Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ hệ thống! Thẩm Ngọc giúp Ôn Hoài  thành, hai  nảy sinh khúc mắc.〗
Không  chứ, đại ca, bây giờ là thời khắc nguy cấp, thêm phiền phức  gì chứ?
Ôn Hoài  đầu  , còn  thì cứ  chôn chân tại chỗ.
Ta cố gắng thoát khỏi trạng thái , nhưng vô ích. Hệ thống còn chu đáo giúp  điều khiển linh lực,   vội vã phất tay điều khiển hồng hạc lao từ phía  Ôn Hoài về phía dã quỷ, cứu  một mạng.
Ai ngờ hồng hạc còn  kịp cứu,   thấy một bóng trắng—đó là Thường An.
Thường An ôm lấy Ôn Hoài xoay  né sang một bên,  kịp tránh  đòn của dã quỷ, khiến hồng hạc cũng lao   .
Dã quỷ thấy  thể   thương Ôn Hoài,  rằng địch đông  ít, đánh   nên bỏ chạy.
Chuông  nắp giếng  còn rung nữa, cả căn nhà hoang khôi phục  dáng vẻ ban đầu.
 là gây chuyện mà!
 Hệ thống chó c.h.ế.t  tuyệt đối là đang bày trò mà! Chơi kiểu gì  chứ?
Xem kịch vui mà  sợ chuyện lớn, đúng ?
May mà Ôn Hoài  Thường An cứu, nhưng nếu chậm một bước,  kịp cứu thì ?
Cái hệ thống quỷ quái , thật đáng c.h.ế.t mà!
【Vừa nãy lúc  sư tôn,   sư tôn cố ý tránh  ?】
【Người   cứu  ?】
【Có  vì  quá vô dụng,    vui ?】
【Người chắc chắn thất vọng lắm nhỉ?】
【Mệt quá,   sư tôn ôm một cái.】
【 chắc   cơ hội .】
【Sư tôn nhất định ghét  c.h.ế.t mất…】
【Chắc chắn đang nghĩ,   dạy  một  tử vô dụng như  thế …】
 là kịch nhiều thật. Toàn nghĩ linh tinh.