4.
Sáng hôm ,  như thường lệ mang thuốc đến cho Vi Vô Nhai.
Có điều  ,  đeo một tấm mạng trắng, che  vết sẹo đỏ  mặt.
Tính theo liệu trình, hôm nay lẽ  mắt    thể  thấy .
Ta mang thuốc đến, chờ  uống xong liền bắt tay  tháo lớp băng  mắt  .
Vừa tháo xong,  lập tức chạy  ngoài,   cánh cửa gỗ dặn dò:
“Ngô công tử, ánh sáng chói mắt,  từ từ mở mắt .”
Chờ mãi, bên trong vẫn   tiếng trả lời.
Chẳng lẽ vẫn   thấy ? Không lý nào…
Lo  thất vọng,   an ủi thêm một câu:
“Nếu vẫn  thấy gì cũng  ,  còn nhiều phương thuốc khác,  thể thử thêm.”
Lần , bên trong nhanh chóng vọng  giọng :
“Liễu cô nương, vì    ngoài cửa?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hắn  như , tức là…   thấy .
Ngay  đó,  lập tức mở miệng đuổi :
“Mắt Ngô công tử  khỏi,  xin mời rời  cho.”
Ta   truyện  từ lâu, những tình tiết vụn vặt   nhớ rõ nữa, chỉ nắm đại khái mạch truyện và vài sự kiện lớn.
Chẳng hạn như việc nam chính từng  mù, trong nguyên văn chỉ   từng  thương, nhưng  hề nhắc cụ thể  thương ở   như thế nào.
Ta ,  đường trở về Việt Châu,  sẽ gặp  nữ chính – Doãn Như Tuyết.
Nói xong câu tiễn khách,  xoay    phòng bên cạnh, đóng cửa .
Không hề  ý   cận  dây dưa gì với Vi Vô Nhai.
Chủ yếu là vì  quá đa nghi.
Trong truyện, Vi Vô Nhai ngoài  bạn  duy nhất và tổ chức ám vệ  khống chế bằng thuốc, thì chẳng tin ai cả.
Ngay cả nữ chính luôn ở bên  cũng  trải qua thời gian dài mới dần dần lấy  lòng tin.
Còn  chỉ  sống yên  ở thế giới ,  dính dáng đến những yêu – hận – ân – oán của các nhân vật chính.
Ta   cánh cửa phòng, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Kèm theo đó là giọng  trầm , dịu dàng như nước của Vi Vô Nhai:
“Liễu cô nương, tại hạ sắp rời ,   tiễn một lời ?”
Ta  chắn ngay  cửa,  hề nhúc nhích, cũng   ý định mở :
“Ta dung mạo  xí,  thích gặp  lạ. Hôm nay ngươi rời ,  chúc Ngô công tử từ nay  còn bệnh tật,  điều đều thuận ý.”
Chỉ cần  đắc tội với , thì   chắc… sẽ    g/i/ế/t nữa chứ?
“Đã , Liễu cô nương cũng bảo trọng.”
Sau khi Vi Vô Nhai  lời tạm biệt ngoài cửa,   tiếng bước chân của  dần  xa.
Chờ một lúc lâu,  mới khẽ mở hé cửa   ngoài.
Trong sân vắng lặng,  một bóng , chắc là   rời  thật .
Ta lúc đó mới yên tâm mở cửa ,  bước   hai bước, thì bất ngờ bên cạnh   ló .
Ngoài Vi Vô Nhai thì còn  thể là ai nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xau-xi-con-chang-thi-mu/2.html.]
Ta  giật  lùi  một bước, kinh ngạc hỏi :
“Ngươi   ?”
Chỉ thấy may mắn là  vẫn còn đeo mạng che mặt,  để   rõ dung mạo.
Nếu , lỡ     tìm , chẳng  quá dễ ?
Vi Vô Nhai mỉm , ánh mắt nghiêm túc  , mở miệng :
“Ân nhân cứu mạng, đương nhiên  đích  cảm tạ mới .”
Dứt lời,  chắp tay, cúi  hành lễ thật sâu.
Lúc      kịp phản ứng, tránh cũng  kịp.
Đợi  hành lễ xong,    chậm rãi :
“Liễu cô nương, dung mạo ai  cũng na ná như , quý giá nhất vẫn là tấm lòng.”
Lời   rõ ràng là đang an ủi .
Nói bằng giọng thành khẩn như ,  thêm dung mạo  vốn  dễ khiến   mềm lòng…  suýt chút nữa là tin thật .
Ta gật đầu, đáp khẽ:
“Cảm ơn.”
Vi Vô Nhai  xong mấy câu đó liền rời .
Không hỏi han gì thêm,  đề cập chuyện gì khác,  qua thì thật sự chỉ đơn thuần đến để cảm tạ .
Nghĩ đến chuyện  đó  còn ngăn  ngoài cửa, tự dưng thấy    nhỏ nhen.
Vi Vô Nhai trở nên đa nghi và tàn nhẫn, chẳng  cũng vì tuổi nhỏ  trải qua biến cố quá lớn ?
Với những chuyện như thế,   còn  thể dễ dàng tin tưởng  khác?
Sau đó, khi    phòng  từng ở để dọn dẹp, bất ngờ phát hiện  bàn  đặt một khối ngọc bội trắng mịn như mỡ,  mặt ngọc khắc một chữ “Nhai”.
Không cần đoán cũng , đây là đồ của Vi Vô Nhai.
Chẳng rõ là vô tình đánh rơi,  cố ý để .
5.
Chiều hôm ,  khi tiễn Vi Vô Nhai rời ,  thu dọn quần áo, gói ghém hành lý, chuẩn  tạm thời rời khỏi nơi .
Trong cốt truyện,   nam chính trở về sẽ tiêu diệt sạch phản tặc  trướng, chính thức nắm quyền  bộ phủ Việt Châu.
Ai     sinh nghi như trong truyện, bắt  về để kiểm soát?
Lỡ như kẻ thù của   là   cứu Vi Vô Nhai…
Nói một câu thôi: nguy to!
Dọn xong hành lý,  tháo túi tiền đeo bên hông,  bên trong chẳng còn bao nhiêu.
Chỉ còn hai miếng bạc vụn  cô độc trong lòng bàn tay, bạc tiêu mãi mà  kiếm , đến nước  cũng là đáng đời  thôi.
Ta   giường thở dài liên tục, ngẩng đầu liếc  cái rương nhỏ  nóc tủ đối diện, bỗng nảy  một tia hứng thú.
Biết  bên trong  thứ ?
Nay sắp rời  , cũng nên mở  xem thử.
Có điều… chìa khóa ?
Ký ức của nguyên chủ để  cho  khá mơ hồ, nhiều chuyện nhớ  rõ, nhưng đôi khi  bất chợt hiện lên.
Ta lục tung cả phòng, đến mức gỡ luôn cả sàn nhà  xem, cuối cùng mới tìm thấy chìa khóa  xà nhà.
Mang hy vọng đầy ,  mở chiếc rương gỗ .
Kết quả: Đừng  là vàng bạc, ngay cả một đồng tiền đồng cũng  .
Chỉ  hai tờ giấy. Ta cầm lên xem thử, là hai đơn thuốc.