Ngày đầu  cung,   phạt quỳ. 
 
Lý do: Dung mạo  xí. 
 
Ta mỉm  quỳ xuống tạ ơn. 
 
Ngày thứ hai,   phạt chỉ   bằng chân trái suốt một canh giờ. 
 
Lý do: Chân  bước  cửa cung . 
 
Ta mỉm  quỳ xuống tạ ơn. 
 
Ngày thứ ba,   phạt   ánh nắng  sách. 
 
Lý do: Ta quá chướng mắt. 
 
Ta vẫn mỉm  quỳ xuống tạ ơn. 
 
Công chúa   ghế dài  bóng cây bên cạnh , ăn điểm tâm và uống . 
 
Ánh nắng ban trưa đặc biệt gay gắt,   phơi nắng đến ngất ,  thái tử cứu. 
 
Khi  tỉnh , thái tử đang quở trách Tạ Giai. 
 
Ta cố nhịn cơn chóng mặt, cảm giác khô khát trong miệng, quỳ xuống dập đầu : 
 
“Là do thần nữ  hỏng vật dụng của công chúa, công chúa mới phạt thần nữ.” 
 
Tiếng quở trách của thái tử chợt im bặt, Tạ Giai mím môi,  mặt . 
 
Thái tử bất đắc dĩ  nàng, khẽ gõ  trán nàng, : 
 
“Nàng    nha  trong cung của . Nàng  là bạn  của , là nữ nhi của đại thần triều đình. Mẫu  nàng  là đích nữ của Tuyên Bình hầu, phụ  là phó sứ Cố gia. Muội    thể vô lễ như !” 
 
Tạ Giai bĩu môi, : 
 
“Chỉ là nhi nữ của một quan tứ phẩm,  gì đặc biệt chứ? Ta phạt thì phạt thôi!” 
 
“Tạ Giai.” 
 
Thái tử giận dữ, hạ thấp giọng : 
 
“Mẫu  nàng  mới qua đời  lâu,  đối xử  với nàng  một chút. Nàng  cũng giống ,  còn mẫu ,   hiểu nỗi đau trong lòng nàng .” 
 
Tạ Giai lúc  mới  tiếp tục cãi , ánh mắt   cũng trở nên hòa nhã hơn. 
 
Thái tử nhẹ nhàng đỡ   dậy, mỉm  : 
 
“Được , cô nương hãy nghỉ ngơi  . Nóng trong   tan,   bảo thái y kê phương thuốc cho cô nương. Giai Giai chỉ là  chút bướng bỉnh, bản tính    , cô nương đừng oán trách  .” 
 
“Điện hạ đối đãi với thần nữ  .” 
 
Kể từ ngày hôm đó, Tạ Giai vì thấy  cũng giống nàng, mất  mẫu , nên   khó  nữa. 
 
Cũng  còn tùy ý phạt  như . 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Hằng ngày,  theo  nàng đến học đường. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xu-ly-ngoai-that-cua-phu-than/3.html.]
Hoàng thượng vì thương xót Tạ Giai tuổi còn nhỏ  mất , nên hết mực yêu chiều, cho nàng cùng các hoàng tử học tập. 
 
Ta luôn theo sát bên nàng, học Tứ thư Ngũ kinh, các quy phạm lễ nghi,  ‘Sử ký’, tìm hiểu về trăm nhà. 
 
Tạ Giai  mấy hứng thú với những điều ,  bộ bài vở đều do   nàng  thành. 
 
Nàng ưa thích những lời khen ngợi hão huyền. 
 
Những bài văn do    nàng nhận  lời tán dương từ Thái phó. 
 
Còn những bài của , chỉ tầm thường,  xuất sắc, cũng chẳng dở,  phần nhạt nhòa. 
 
Những việc nhỏ nhặt,  luôn nhường nhịn nàng.  khi đụng đến đại sự,  kiên quyết ngăn cản nàng. 
 
Khi đó, nàng tức giận, đánh mắng   tiếc lời. 
 
Sau      càn, tuy  thể cúi đầu xin , nhưng nàng  thưởng cho  vài món trang sức coi như bồi thường. 
 
Ngày tháng lâu dần, nàng cũng quen với sự hiện diện của . 
 
04
 
Trong yến tiệc mừng thọ của kế hậu, Tạ Giai và ngũ công chúa, nhi nữ của kế hậu, xảy  xung đột ở ngự hoa viên. 
 
Ngũ công chúa cùng Tạ Giai đánh , nhưng bên cạnh ngũ công chúa  đông đảo cung nữ, thái giám. Chẳng mấy chốc, chỉ còn  một  Tạ Giai. 
 
Khi đó,  đang ở cung của Tạ Giai chuẩn  bài vở, thì một tiểu cung nữ từng   cứu chạy đến báo tin rằng ngũ công chúa và Tạ Giai xảy  xung đột. 
 
Ta vội vàng chạy đến. 
 
Tạ Giai  ngũ công chúa đẩy ngã, phía  là hồ nước. 
 
“Ùm!” 
 
Tạ Giai rơi xuống hồ. 
 
Ngũ công chúa lớn tiếng quát tháo: 
 
“Ngươi còn tưởng  ngươi là hoàng hậu ! Mẹ ngươi  c.h.ế.t từ lâu ! Giờ   mới là hoàng hậu, ngươi còn dám kiêu ngạo như , còn  đè đầu cưỡi cổ !  là mơ mộng hão huyền! Ngươi cứ ngoan ngoãn ở  hồ mà hối  !” 
 
Thấy   định  tay cứu, ánh mắt nàng  trợn lên, quát lớn: 
 
“Ai dám cứu nàng,  đánh c.h.ế.t kẻ đó!” 
 
Cung nữ, thái giám xung quanh  ai dám động, một   lặng lẽ rút lui, chạy  báo với hoàng thượng và thái tử. 
 
 chuyện  báo tin như , sợ rằng khi họ  , Tạ Giai  hấp hối, khó mà sống sót. 
 
Khi  đến nơi,  thấy tình cảnh ,  , cơ hội của   đến. 
 
Ta nhảy xuống hồ, nhưng việc cứu Tạ Giai  hề thuận lợi. 
 
Hồ nước khá sâu, Tạ Giai   bơi, chân  chạm  đáy, tâm trạng hoảng loạn, hễ chạm  thứ gì liền bấu chặt lấy, sức lực cũng vô cùng lớn. 
 
Mấy  nàng  đè  xuống  nước, khiến   sặc. May ,  nhanh chóng phản ứng, cố gắng đưa nàng  lên. 
 
Hoàng thượng và thái tử vội vã đến,  thấy cảnh  chật vật kéo Tạ Giai đến mép hồ, cố gắng đẩy nàng lên bờ. 
 
Sắc mặt thái tử tái nhợt. Từng là  ôn hòa, nhã nhặn, giờ đây ánh mắt lạnh lẽo, toát lên sự đáng sợ.