Tưởng Nhược Nam chơi mẫu một ván với Cận Thiệu Khang, gì bất ngờ, chỉ vài bước là năm quân bàn cờ tạo thành một đường thẳng, Tưởng Nhược Nam thắng một bàn.
“Chơi thêm ván nữa!” Cận Thiệu Khang bắt đầu thấy hứng thú.
Ván thứ hai, Tưởng Nhược Nam vất vả hơn một chút. Cận Thiệu Khang dường như nắm luật chơi, bắt đầu phong sát nàng trong phạm vi rộng. Có điều phong sát cũng là điểm mấu chốt để chiến thắng, Tưởng Nhược Nam thắng ván thứ hai.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu , an ủi : “Hầu gia mới học mà tiến bộ thế cũng là lắm !”
nụ an ủi đó trong mắt Cận Thiệu Khang trở thành nụ vô cùng đắc ý, khiến tức giận thêm. Cận Thiệu Khang nghiến răng, : “Chơi thêm ván nữa!”
Tưởng Nhược Nam thắng nên hứng thú, mắt đảo liên hồi, bắt đầu nghĩ những chủ ý kỳ quái, nàng ngẩng đầu lên Cận Thiệu Khang, : “Hầu gia, chi bằng chúng hãy đánh cược, chơi như thế sẽ thú vị hơn!”
Cận Thiệu Khang nàng. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng đen láy giống như những quân cờ đen nàng cầm tay, sáng lấp lánh, vô cùng giảo hoạt, nhưng cảm giác đáng yêu khó diễn tả thành lời.
Cận Thiệu Khang mỉm , “Vậy cược cái gì?”
Tưởng Nhược Nam giơ ngón tay : “Hai lượng bạc một ván!” Nói chừng nàng sẽ kiếm nhiều tiền chứ! Càng nghĩ nàng càng thấy hào hứng, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên.”
“Nàng chắc chắn?” Cận Thiệu Khang nhướn mày.
Tưởng Nhược Nam sức gật đầu.
Một khắc .
“Hầu gia, thắng của một lượng bạc , thật là ngại quá.” Tưởng Nhược Nam vờ vịt cáo , hi hi gạch một vạch lên tờ giấy, bên cạnh là tờ ngân phiếu năm mươi lượng mà Cận Thiệu Khang móc . “Thực chúng là phu thê, theo lý cần rạch ròi thế , nhưng trò chơi mà, rạch ròi còn ý nghĩa gì nữa. Hầu gia, xem đúng ?”
Đùa chắc, nàng là cao thủ chơi cờ Ngũ Tử mạng, lẽ nào còn thắng một “con khỉ” mới tầm sư học nghệ?
Nàng đếm đếm con tờ giấy, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng hai mươi lượng bạc, thắng thêm hai ván nữa là nửa tháng tiền tiêu vặt , thật lời quá, chỉ là “con khỉ” một tháng bao nhiêu bổng lộc nhỉ?
Những lời thật giả dối… Cận Thiệu Khang bộ dạng tới khép miệng của nàng, trong lòng vô cùng khinh thường. thấy nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên mỉm , bộ dạng dương dương tự đắc của nàng mỗi khi lẩm bẩm thì thầm gì đó với , bộ dạng khi thắng, rõ ràng là vui c.h.ế.t nhưng sức khiêm tốn của nàng, lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui sướng thể phớt lờ cũng thể kháng cự. Cảm giác vui sướng chỉ nhảy tọt ngoài, khiến thỉnh thoảng kìm mà mỉm theo.
Có lẽ thua tới ngây ngốc …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-107.html.]
Nửa canh giờ .
Tưởng Nhược Nam vẻ mặt bi ai Cận Thiệu Khang gạch từng nét bút mà đó nàng vạch mặt, tám lượng bạc nàng thắng giờ đều nhả cả.
Nàng ai oán , đầu óc rốt cuộc là cấu tạo bằng gì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đánh bại “cao thủ” mạng như nàng, ván cao siêu hơn ván .
Cận Thiệu Khang một tay chống cằm, nghiêng dựa ghế, mái tóc đen rủ xuống bên, ánh nến lặng lẽ chiếu lên , nụ của như uể oải. Đột nhiên giơ tay còn , gõ ngón tay thon dài lên bàn cờ, dùng tư thế của kẻ thắng cuộc nhắc nhở: “Nhắc nàng một câu, nàng hết cờ !”
“Á!” Tưởng Nhược Nam cúi sát bàn cờ, kĩ, lúc mới phát hiện bản nàng rơi thế cờ hiểm, dù đến cũng đường thoát.
“Thật là dạy trò xong thầy cũng gác bút! Hành vi của rõ ràng là ép sư hại tổ mà!” Tưởng Nhược Nam nghiến răng trèo trẹo .
Hắn cũng nàng, thờ ơ, lúm đồng tiền bên má trái vui vẻ xuất hiện, chẳng lấy nửa phần hối .
Chẳng còn lượng bạc nào, Tưởng Nhược Nam thở dài, ngay đó, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, , đôi đồng tử sáng như hắc ngọc lấp lánh, “Cho một nước ?”
Cận Thiệu Khang thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập sự khinh khi, “Đâu thể chơi ăn gian như thế?”
Không ăn gian , một lượng bạc đấy, giờ thắng khó…
Cận Thiệu Khang mặc kệ nàng, cầm giấy bút lên định vạch, vạch, còn học giọng điệu đó của nàng, : “Thực chúng là phu thê, theo lý cần rạch ròi thế , nhưng trò chơi mà, rạch ròi sẽ mất thú vị, nàng xem đúng , phu nhân…”
Lời còn dứt, bàn tay cầm bút nàng túm chặt. Cận Thiệu Khang , thấy nàng áp sát gần, đôi mắt đen long lanh, khiến trái tim bất cẩn chìm đó.
“Nhường một nước, cho một nước!”
“Cho nàng một nước, là …” Hắn mắt nàng, mắt nàng in bóng , thậm chí còn thấy bộ dạng đang mỉm của trong đó. “, thu chút lãi…” Nói xong, nhoài tới, khẽ thơm lên mắt nàng một cái.
Chỉ chạm rời ngay, cả hai đều sững sờ.
Tưởng Nhược Nam buông tay, xuống ghế, cúi đầu, ánh nến chiếu mặt nàng khiến nó đỏ rực lên. Nàng chỉ cảm thấy mí mắt bên trái tê tê, cảm giác như điện giật cứ lắng đọng mãi, vốn định giữ lời, nhưng ngẩng đầu thấy bộ dạng ngượng ngùng của , nàng gì nữa mà im.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thực Cận Thiệu Khang cũng ngượng, dù gì nàng cũng lời, hứa sẽ tùy ý chạm nàng . giây phút , kìm .
“Khuya , chi bằng tắm rửa ngủ thôi!” Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, cất tiếng đề nghị.