Hồng Hạnh khan, cúi đầu đáp: “Nói tới chuyện , nô tỳ còn cảm tạ di nương chỉ bảo.”
Vu Thu Nguyệt cô , nhướn một bên mày lên: “Ta gợi ý cho ngươi như thế, chỉ một câu cảm tạ là xong ?”
Hồng Hạnh thầm bực bội: “Nô tỳ hiểu ý của di nương.”
Vu Thu Nguyệt nhạt, “Trên thế gian chuyện bánh từ trời rơi xuống . Hồng Hạnh, ngươi hiểu ý chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Hạnh thấy tim lạnh buốt, lúc Vu di nương với cô những lời như chắc chắn chẳng việc gì . Có lẽ sai khiến cùng thực hiện kế hoạch ám hại tiểu thư. cô thể như thế ? Đừng tới mối thâm tình bao nhiêu năm giữa cô và tiểu thư mà chỉ riêng bàn tới thực lực hiện giờ của tiểu thư thôi, tiểu thư chắc chắn sẽ vững ở vị trí chủ nhân của Hầu phủ. Bản cô cũng là phân biệt nặng nhẹ, hà tất cùng di nương những việc hại lợi như thế?
Vu di nương tưởng giúp cô chút chuyện là thể nắm cô chắc? Nghĩ thế thì thật quá ngây thơ!
“Viện từ còn việc, Hồng Hạnh tiện ở lâu, xin cáo lui !” Nói hành lễ với Vu Thu Nguyệt, định bỏ .
“Ngươi bình tĩnh như thế, xem sợ kể cho chuyện nhỉ?” Giọng Vu Thu Nguyệt đuổi theo phía .
Hồng Hạnh đầu, cô đáp: “Di nương sẽ , như thế lợi gì cho di nương? Hồng Hạnh chắc chắn thoát khỏi trách phạt, nhưng còn di nương thì ? E rằng cũng chẳng thể ung dung thoát tội.”
Vu Thu Nguyệt yểu điệu hai tiếng, chầm chậm bước tới mặt Hồng Hạnh: “Xem nha đầu ngươi thông minh hơn tưởng đấy.” Hồng Hạnh đắc ý ưỡn thẳng ngực, đầu thấy Vu Thu Nguyệt áp sát, dùng quạt giấy che miệng, khẽ tiếng : “, nếu chỉ thêm dầu thêm mỡ nội dung trò chuyện giữa ngươi và Ánh Tuyết kể ngoài thì ? Mọi sẽ nghĩ thế nào? Liệu liên tưởng hai sự việc với ? Đến khi của Hầu phủ sẽ ngươi như thế nào? Phu nhân nhà ngươi liệu còn tin ngươi ? Nếu như truyền tới tai Thái phu nhân, Thái phu nhân sẽ nghĩ thế nào? Bà sẽ gì? Ngươi đoán ?”
Vu Thu Nguyệt thản nhiên cô , bức họa hoa cỏ chim chóc vẽ tinh xảo lá quạt phản chiếu khuôn mặt kiều diễm dị thường của Vu Thu Nguyệt, cũng khiến sự độc ác trong ánh mắt cô lộ rõ ràng khiến khác run sợ.
Hồng Hạnh thấy thì mặt biến sắc, tức tối Vu Thu Nguyệt, “Đến khi , nếu Thái phu nhân hỏi, nô tỳ nhất định sẽ quên di nương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-109.html.]
“Xì…” Vu Thu Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. “Vừa mới khen ngươi thông minh, giờ hồ đồ , Thái phu nhân thể hỏi ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một a mà thôi. Hơn nữa nếu để lớn chuyện, chẳng sẽ khiến ngoài tới sơ suất của Thái phu nhân ? Thái phu nhân sẽ lặng lẽ xử lý, tùy tiện tìm chỗ nào đó bán phứt ngươi, hoặc gả phắt ngươi , đến khi liệu ngươi dám thừa nhận tất cả chỉ vì trả thù ? Đừng Thái phu nhân nhất định sẽ tin ngươi, mà cho dù tin ngươi, chẳng qua cũng sẽ chỉ trừng phạt một trận, còn ngươi…” Vu Thu Nguyệt cô , thu nụ môi, trầm giọng tiếp: “Chết chắc !”
Hồng Hạnh mặt trắng nhợt, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tứ chi mềm nhũn, cô lê vài bước bệt xuống đất.
“Ngay từ đầu di nương chẳng ý gì cả…” Hồng Hạnh hận thể gào lên mà , khi cô ma xui quỷ khiến mà lời Vu Thu Nguyệt chứ?
“Ngươi thể lời . Đây là lựa chọn của ngươi, còn trách ai?” Vu Thu Nguyệt nhạt.
Hồng Hạnh ôm mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô bán , cũng tùy tiện gả cho nào đó. Cô sống một cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Cô ngẩng đầu lên Vu Thu Nguyệt: “Di nương nô tỳ gì?”
Vu Thu Nguyệt khẽ một tiếng, “Rất đơn giản, trong Thu Đường viện chuyện gì, đều ! Đặc biệt là những tin tức liên quan tới Hầu gia, nếu chuyện quan trọng để , còn ngươi chịu với thì ngươi hậu quả đấy.” Nói đến câu cuối cùng, nụ vụt tắt, giọng sắc lẹm.
Hồng Hạnh run rẩy, lắc đầu: “Không , nô tỳ thể phản bội tiểu thư!”
Vu Thu Nguyệt cầm quạt khẽ gõ đầu cô một cái, nhạt đáp: “Nha đầu ngốc, ngươi đối với cô trung thành như thế thì ích gì? Kết quả cô cũng vẫn tìm cách gả ngươi cho kẻ thấp kém! Cô bao giờ nghĩ cho ngươi ? Mang chuyện ngươi đánh , cô cầu xin cho ngươi ? Trong lòng cô , ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ quan trọng mà thôi. Tại ngươi chịu nghĩ cho . Làm thì nên giữ cho một đường lui. Trong trái tim Hầu gia rốt cuộc ai mới là quan trọng nhất, ngươi tự . Tương lai chẳng ai chắc , ngươi giúp , ngươi sẽ lợi. Hoặc , chuyện mà phu nhân nhà ngươi thể giúp, giúp thì ?”
Hồng Hạnh tới đây, bất giác ngẩng đầu lên Vu Thu Nguyệt, hai mắt phát sáng. Vu Thu Nguyệt thấy thế, nha đầu ngốc động lòng, cô thầm nhạt hai tiếng, tiếp: “Nếu ngươi thể giúp thì cũng chẳng quan tâm việc bên cạnh Hầu gia thêm một, hai phụ nữ khác, cũng những lúc khó ở, để của hầu hạ Hầu gia vẫn còn hơn là dùng ngoài. Về điểm , rộng lượng hơn phu nhân nhà ngươi nhiều!”
Nói xong, Vu Thu Nguyệt cầm quạt gõ gõ lên đầu Hồng Hạnh, khẽ : “Ngươi là thông minh, thế nào mới là nhất cho . Ngươi cũng chẳng còn nhỏ nữa, chần chừ quyết thì cuối cùng cũng tránh kiếp phu nhân nhà ngươi tìm cách tống khứ . Đến khi , ai thể giúp ngươi? Ngươi hãy nghĩ cho kĩ !”
Nói xong, Vu Thu Nguyệt khẽ , gấu váy hất lên tạo thành một vòng cung mắt, phe phẩy quạt, chậm rãi bỏ .