Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-11-23 07:59:07
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Nhược Nam chẳng thèm để ý tới , nhắm mắt vờ ngủ.
Hắn vỗ vỗ vai nàng: “Nhược Lan...” Giọng mềm như nước, vô cùng bất lực, vô cùng yêu chiều.
“Đừng động !” Tưởng Nhược Nam so vai, cứng nhắc .
“Nhược Lan!” Giọng Cận Thiệu Khang trầm xuống, định chau mày giáo huấn nàng vài câu, nhưng đột nhiên một suy nghĩ vụt tới, bất giác vui mừng mặt.
Hắn ghé sát gần, thì thầm bên tai nàng: “Nhược Lan, nàng đang ghen đấy chứ?”
Câu như mũi kim đ.â.m da thịt nàng. Tưởng Nhược Nam lập tức dựng ngược lông mao, nàng “soạt” một tiếng , mở to mắt , bộ dạng giống như thấy một câu chuyện hết sức nực : “Thiếp ghen?” Nàng giơ một ngón tay chỉ về phía , “Thiếp ghen? Còn lâu mới ghen, giờ chẳng thích , tại ghen? Thật là, quá nực !” Nói xong nàng mở mắt , miệng lẩm bẩm gì đó .
trán nàng lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch.
Ghen? Nàng? Còn lâu nhé!
Còn lâu, còn lâu, rõ ràng nàng phụ nữ khác, còn con, não nàng bò đá mất, thể ghen vì ?
Không , , ảo giác thôi, nhất định chỉ là ảo giác.
Bên , Cận Thiệu Khang khi câu “Giờ căn bản chẳng thích ”, thì nhiệt tình trong lòng bỗng xụi lơ, trái tim như ai bóp chặt, đau chua xót, buồn bã tới cùng cực, khó chịu tới cùng cục.
Hắn chui chăn của , cuốn chăn thật chặt giống như đang giận dỗi, xoay lưng về phía nàng, trong lòng vô cùng khó chịu. Mỗi khi cãi với nàng xong đều cảm giác , cảm giác ấm ức tới ngạt thở.
Tưởng Nhược Nam thấy động tĩnh phía , giận ư? ngay lập tức nàng nghĩ, giận thì giận, ai thèm quan tâm? Nàng nhắm mắt, ép nghĩ tới những chuyện nữa.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Một lát , Cận Thiệu Khang thực sự chịu nữa, .
“Chuyện của Thu Nguyệt nàng ?” Hắn đột nhiên hỏi, giọng nhẹ.
Tưởng Nhược Nam mở mắt, gì.
Cận Thiệu Khang nàng đang , tiếp: “Triệu di thái thái là a bồi giá của mẫu , , cũng chính mẫu tặng Triệu di thái thái cho phụ hầu.”
Tưởng Nhược Nam cũng chuyện , và nàng bất ngờ, điều khiến nàng tò mò là, gì?
Nàng im lặng lắng .
“Những chuyện thế thật mới và cũng phổ biến, thật sự là chuyện hết sức bình thường. Đối với Thu Nguyệt cũng thế, mà đối với mẫu cũng , cũng từng cho là lẽ tất nhiên. Ta nghĩ, nếu gặp nàng, lẽ, tối đó ở Cẩm Tú viện, sẽ lựa chọn khác...”
Trong căn phòng tĩnh lặng, nến hồng nhảy nhót, khí thoang thoảng mùi gỗ đàn.
Giọng khẽ, chậm rãi, nhẹ nhàng vang lên, khiến một cảm giác vô cùng đặc biệt.
“, đột nhiên thấy đấy là chuyện khó chấp nhận. Vô thức, dường như một vài quan niệm của nàng ăn sâu bám rễ trong , trở thành một phần của , ngay cả bản cũng khó thể tin nổi. Nhược Lan, bắt đầu từ bao giờ, nàng ảnh hưởng lớn với như thế?”
Tưởng Nhược Nam chỉ lặng lặng lắng , lên tiếng. dần dần, ánh mắt nàng cũng dịu xuống.
“Giờ cách nào đối mặt với Thu Nguyệt, khi Hoa Thanh, Nhược Lâm cũng chẳng tinh thần, hàng ngày tới Thu Đường viện dường như trở thành thói quen của . Thời gian nàng bệnh, nghỉ ở Sở Thiên các, nhưng mỗi tối đều đến Thu Đường viện một , ánh đèn trong viện tử hắt mới yên tâm về ngủ. Nhược Lan, nếu, nếu động những con gái khác, thì, nàng liệu thể chấp nhận ?”
Mắt Tưởng Nhược Nam đột ngột mở , ánh nến nhảy nhót mặt, ngẩn ngơ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cận Thiệu Khang đợi cả nửa ngày vẫn thấy nàng trả lời, bèn về phía nàng, Tưởng Nhược Nam cảm nhận , vội vàng nhắm chặt mắt.
“Ngủ ?” Cận Thiệu Khang chút tức giận, ngoắt .
Khó khăn lắm mới đủ dũng khí để ... Những lời như thế, bảo thứ hai thế nào đây?
Hôm khi dậy, Tưởng Nhược Nam vẫn chuẩn để Cận Thiệu Khang lên triều như chuyện gì xảy . Trong thời gian , ánh mắt Cận Thiệu Khang mấy hướng về phía nàng, nàng bèn ngẩng đầu lên mỉm , khiến chẳng đoán định điều gì. Cuối cùng cũng tin rằng, những lời tối hôm qua, nàng đúng là thấy. Nếu , một con gái thấy những lời , thể coi như việc gì xảy ?
Cận Thiệu Khang vô cùng buồn chán, suốt buổi sáng sa sầm sắc mặt, khiến bọn a sợ hãi so vai rụt cổ, thận trọng trong hành động lời .
Tưởng Nhược Nam vẫn bộ dạng hết sức thản nhiên ung dung đó tiễn Cận Thiệu Khang . Cho tới tận khi bóng dáng khuất ngoài cửa viện, nàng mới thở dài một tiếng, đồng thời hai chân mềm nhũn .
Nàng cho a lui xuống, bàn trang điểm trong chiếc gương đồng, ngẩn ngơ thẫn thờ.
Sau mấy tháng nghỉ ngơi bảo dưỡng, da dẻ nàng dần dần trắng trở , cũng mịn màng hơn. Nhìn nàng lúc còn vẻ thô lỗ như ngày nữa, mà phần tinh khiết, xinh .
cho dù là thế cũng chẳng coi là mỹ nhân. Cận Thiệu Khang thích nàng ở điểm nào? Nàng vẫn luôn đối xử với , thậm chí thường xuyên chọc giận .
Lẽ nào đây là quy luật chung của những cô gái vượt thời gian về quá khứ ư?
Tưởng Nhược Nam khổ một tiếng, bên tai bất giác vang lên những lời của , “... Nếu động những con gái khác, như , nàng thể chấp nhận ?”
Sao thể chứ? Bọn họ vẫn luôn ở đấy, thể trong một thời gian cảm thấy con gái “vượt thời gian vượt gian” tới đây như nàng mới mẻ, nhưng đó thì , một đàn ông phong kiến truyền thống như thể đón nhận nàng ? Biết sẽ tìm đủ cách để cải tạo nàng. Còn Vu Thu Nguyệt và đứa con của nàng , đúng, nàng thể tự dối lừa rằng họ ly hôn, nhưng gì phụ nữ nào ly hôn mà ngày ngày vẫn mang theo đứa con qua mặt nàng?
Đến khi , đến khi nàng lún sâu , nàng thế nào đây?
Nếu nàng tin , nàng tin khả năng , thì thật quá mức nực !
...
“Tưởng Nhược Nam ơi là Tưởng Nhược Nam, mày cứ đây mà suy nghĩ về chuyện nghiêm túc như thế, quá mức nực ?” Tưởng Nhược Nam khuôn mặt đang chế giễu qua gương, lẩm bẩm.
***
Một thời gian đó, Cận Thiệu Khang dần dần cảm nhận sự đổi của Tưởng Nhược Nam. Trước mỗi ở bên , mặc dù nàng vẫn luôn né tránh những hành động mật giữa hai , nhưng vẫn thường xuyên chuyện trò, thường xuyên kể cho những việc xảy thường ngày trong phủ hoặc trong cung. Hắn thích bộ dạng của nàng mỗi khi chuyện với , đùa vui vẻ, ánh mắt lấp lánh linh động. giờ nàng ít khi chủ động chuyện với , buổi tối về cơ bản lên giường bao lâu ngủ mất, thỉnh thoảng chuyện với nàng, nàng cũng chỉ ậm ậm ờ ờ cho qua.
Bản một đàn ông như Cận Thiệu Khang vốn thể hiểu tâm tư phức tạp của phụ nữ, huống hồ phụ nữ mặt là khó nắm bắt nhất trong những . Hắn trong lòng nàng nghĩ gì. Một ngày hai ngày, còn thể nhẫn nại, nhưng liên tiếp mấy ngày đều như , cảm thấy chịu đựng nổi.
Mỗi buổi sáng đều ấm ức mà , nghĩ, bắt đầu từ tối nay tuyệt đối sẽ bước chân Thu Đường viện, trị nàng mới . Giờ việc gì cũng chiều theo nàng , nàng còn thế nào nữa? Còn cầu xin nàng chắc?
hễ tới tối, vô thức, hai chân cứ bước đến Thu Đường viện, trong lòng trào dâng cảm giác bất lực, bản thế ? Nếu để khác một “sát[2] Hầu” từng tung hoành ngang dọc như một phụ nữ trị tới mức ngóc đầu lên nổi thế , chẳng sẽ khiến chê ? , khó thể cưỡng mong thấy nàng, gặp nàng.
[2] Sát nghĩa là hung dữ.
Người mặc dù vẫn tới Thu Đường viện, nhưng rốt cuộc thì vẫn cần thể diện, thái độ của đối với Tưởng Nhược Nam cũng lạnh nhạt hơn, hai thường xuyên ở trong tình trạng ai với ai lời nào suốt buổi tối.
Thời gian cuộc sống của Tưởng Nhược Nam cũng dễ dàng gì, bởi vì nàng thế nào. Những lời tối hôm đó, mặc dù nàng vờ như thấy, nhưng thể để ý. Nàng càng ngày càng cảm thấy thể đối mặt với bằng tâm trạng bình lặng như nữa. Ánh mắt , nụ , một động tác nhỏ vô tình của thường khiến tim nàng đập nhanh hơn, nàng cho rằng nếu tình trạng cứ mãi tiếp diễn, kết quả sẽ còn chịu sự khống chế của bản nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-174.html.]
Nàng cảm thấy bản rơi một cảnh khó khăn, khiến nàng thể vô tư ở cùng , tin tưởng , dựa dẫm , sinh con đẻ cái cho . Thực sự nàng chẳng tự tin, Vu Thu Nguyệt và đứa con của cô , còn Hoa Thanh, Nhược Lâm, nàng thể coi họ như tồn tại. Mặc dù từng sẽ động tới họ, nhưng họ vẫn sống sờ sờ đấy và đều là những từng quan hệ da thịt mật với . Cuộc sống còn dài, thể thật sự từ bỏ họ ?
Nếu đến khi mà kiên trì giữ lời, nàng lấn sâu , hoặc sinh con thì ? Ly hôn? Không cần nghĩ, khả năng là thể! Một mắt nhắm một mắt mở cho qua ngày? Làm thế chẳng tự ngược đãi ?
Nàng cũng từng nghĩ đến việc tới trang trại của để sống, nhưng hỏi Phương ma ma mới , trang trại gần đây nhất cũng cách kinh thành cả một ngày đường. Giờ nàng thường xuyên cung, thực sự đó sống tiện lắm.
Hay là khéo léo với Cận Thiệu Khang rằng đừng tới viện tử của nàng nữa? Làm thế chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì tức, chuyện càng thêm nghiêm trọng, dám đuổi phu quân , việc quá mức kinh thiên động địa!
Nghĩ nghĩ , nàng cũng tìm cách nào để giải quyết, cuối cùng đành quyết định tạm thời giữ cách với , thể mật như nữa.
Một gì, một thì cảm thấy nàng vô cớ gây sợ, cảm thấy thể dung túng cho nàng thêm nữa, cho dù trong lòng khó chịu song cũng chịu hỏi, đợi nàng đổi. Thế là cả hai bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh kỳ lạ. Cận Thiệu Khang dù mặt lúc nào cũng xám xịt đen như đ.í.t nồi song vẫn thường xuyên tới Thu Đường viện, khiến Tưởng Nhược Nam thế nào.
Tưởng Nhược Nam buồn bã một thời gian, điều lâu đó, trong cung diễn một sự kiện lớn khiến nàng chú ý. Đó chính là kỳ tuyển tú nữ ba năm một .
Đối với việc tuyển tú thời cổ đại, Tưởng Nhược Nam sớm tò mò, quá trình tuyển vợ bé cho Hoàng đế diễn như thế nào? Lần , nàng khéo cơ hội tận mắt chứng kiến.
Các tú nữ của Đại Lương đều tuyển từ trong đám thiếu nữ con cái quan viên, các địa phương trong cả nước sẽ lập danh sách những thiếu nữ con quan trong độ tuổi thích hợp cho bộ Hộ, trừ những mắc bệnh nan y lâu ngày, tàn tật hoặc gia tộc đó nữ tử ở trong hậu cung , nếu bộ sẽ tuyển cung.
Các tú nữ tuyển từ khắp nơi cả nước tiến cung ngày mùng Một. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và Tưởng Sính Đình đều tên trong danh sách tú nữ đợi tuyển. Mấy trăm tú nữ thái giám và nữ quan trong cung lựa chọn từ vài hôm , chỉ còn trăm . Sau đó, nữ quan sẽ dạy họ những quy tắc nghi lễ trong cung, Hoàng hậu và Hoàng Thái hậu sẽ lựa chọn những trở thành phi tần của hậu cung. Phần còn sẽ do Hoàng thượng ban hôn cho các tân vương tôn tộc. Còn những chọn sẽ trả về.
Những tú nữ thông qua tuyển chọn đầu tiên sẽ tập trung ở cả Trữ Tú cung. Sau khi Tưởng Nhược Nam tin từ Hoàng hậu rằng họ ở trong Trữ Tú cung, nàng bèn tới để thăm bọn Cận Yên Nhiên.
Các tú nữ bố trí bốn một phòng. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và hai tú nữ khác ở cùng một phòng. Khi đến đấy, nàng thấy Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng bên giường chuyện, còn hai tú nữ nghỉ ngơi giường của .
Nữ quan trong Trữ Tú cung thông báo một tiếng, Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng vội vàng tươi bước , hai tú nữ thấy tới thăm là An Viễn Hầu phu nhân hiện đang Thái hậu, Hoàng hậu vô cùng sủng ái cũng vội vàng bước tới hành lễ với nàng.
Một hình yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, “Tiểu nữ Vương Lệ Oánh bái kiến Hầu phu nhân.”
Người mắt mày như họa, da trắng như tuyết, vô cùng kiều diễm, “Tiểu nữ Lâm Đan Phượng thỉnh an phu nhân.” Giọng nàng vô cùng vui tai. Tưởng Nhược Nam bất giác cô thêm vài , cảm thấy cô gái nhất định sẽ thoát bàn tay ma quỷ của con rệp thối !
Lưu Tử Đồng , đến: “Sao Hầu phu nhân tới đây?”
Tưởng Nhược Nam cũng đáp: “Ta tới thăm hai .”
Cận Yên Nhiên bên cạnh chỉ , vẻ mặt chút lạnh nhạt, nhưng Tưởng Nhược Nam nàng đang giận nàng chuyện ca ca của , nên cũng trách. lúc thì bên ngoài vọng một giọng : “Đường tỷ, tỷ tới đây?”
Lời dứt, liền thấy Tưởng Sính Đình tươi rói bước , đầu tiên cô chào hỏi Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng, nhưng để ý gì đến hai tú nữ còn trong phòng. Cô tới bên cạnh Tưởng Nhược Nam, khoác tay nàng, vẻ vô cùng thiết, “Nghe thấy giọng tỷ là qua ngay!”
Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng còn đỡ, nhưng ánh mắt của hai tú nữ thì chằm chằm tay của Tưởng Sính Đình.
Tưởng Nhược Nam khéo léo đẩy cô , : “Muội đến, cũng định qua đó thăm đây.”
Dù đẩy nhưng Tưởng Sính Đình vẫn giữ nụ thiện môi, “Đường tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, chuyện với tỷ đây!” Nói xong, bèn kéo Tưởng Nhược Nam, “Chúng ngoài chuyện .”
Tưởng Nhược Nam xem cô định gì, bèn đầu với Lưu Tử Đồng, “Ta một lúc sẽ .”
Tưởng Nhược Nam , Lâm Đan Phượng theo bóng họ, khẽ hỏi Lưu Tử Đồng: “Hầu phu nhân là đường tỷ của Tưởng tiểu thư ư?”
Lưu Tử Đồng gật đầu đáp .
Lâm Đan Phượng cúi đầu, thêm gì nữa.
Phía bên , Tưởng Sính Đình kéo Tưởng Nhược Nam đến một góc vắng vẻ yên tĩnh trong Trữ Tú các, khi quanh xác định là ai, mới : “Đường tỷ, tỷ từng hứa với một chuyện, tỷ còn nhớ ?”
Tưởng Nhược Nam cô : “Muội gì cho ?”
Tưởng Sính Đình nắm tay nàng vô cùng ngọt ngào: “Đường tỷ, tỷ tìm một thời gian thích hợp, đưa tới thỉnh an Thái hậu, ?”
Tưởng Nhược Nam cô , thầm nghĩ, suy nghĩ thật. Đích nàng đưa đường của nhà tới để Thái hậu xem , Thái hậu đương nhiên sẽ cái khác, giữ thẻ bài là việc cần tốn sức suy nghĩ.
Chỉ là, tại nàng giúp cô ?
Tưởng Nhược Nam , “Đường , những chuyện thể vội . Giờ mới đây, như thế, sẽ thế nào, sẽ Tưởng gia thế nào? Muội hãy yên tâm ở đây học lễ nghi phép tắc, chuyện để hẵng .”
Tưởng Sính Đình đương nhiên nhận ý thoái thác của nàng trong câu , ngay lập tức nụ mặt cô cứng , trầm mặc một lát, cô mới lúng túng lên tiếng: “Đường tỷ, chúng là một nhà, vẫn luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột của , cung, tuyệt đối sẽ quên ân tình của đường tỷ .”
“Những chuyện đều hiểu, tạm thời đừng nghĩ ngợi gì cả, hãy an tâm ở đây.” Tưởng Nhược Nam nhạt, “Ta còn chuyện với Cận Yên Nhiên, đây.” Nói nàng về hướng phòng của Cận Yên Nhiên.
Tưởng Sính Đình dám ngăn nàng, theo nàng giậm chân bình bịch, hạ giọng lẩm bẩm: “Đồ vong ân bội nghĩa!” Tưởng Nhược Nam chịu giúp cô , cô cũng còn cách nào khác. Bất giác cô thấy lo lắng cho tuyển tú nữ . Những tú nữ tham tuyển tài mạo song là ít, cô nhiều đối thủ mạnh hơn . Cuối cùng liệu Hoàng hậu, Hoàng thượng tuyển chọn cô cũng dám chắc chắn.
Cha cô là Sử quan ngũ phẩm, cao thấp. Đối với cô mà , trong cung phi tần là một việc vô cùng vinh hạnh, thể trở thành một nữ nhân thiên hạ kính trọng, cao cao tại thượng, tôn quý vô hạn, chỉ như thế mới là cái giá xứng đáng cho một con gái. Đến khi , ngay cả đường tỷ thường vênh vang mà gặp cô cũng hành lễ thỉnh an .
Trước , cô vẫn tưởng sẽ sự hậu thuẫn từ Tưởng Nhược Nam, nhưng ngờ Tưởng Nhược Nam thái độ như thế. Điều thật khiến cô bất ngờ, cũng khiến cô tâm tư hỗn loạn, nhất thời, cô bàn chuyện với ai.
cô hạ quyết tâm, nếu cung, cô nữa. Cho dù thế nào, cô cũng nhất định trở thành một vương phi cao quý vô hạn!
Tưởng Nhược Nam chỗ Cận Yên Nhiên, trò chuyện với bọn họ vài câu, hỏi họ quen , nếu cần gì thể bảo cung nữ trong Trữ Tú cung tới tìm nàng.
Đang chuyện, Tưởng Nhược Nam đột nhiên thấy tiếng Lâm Đan Phượng và Vương Lệ Oánh .
Trước đó hình như Vương Lệ Oánh khen Lâm Đan Phượng xinh , Lâm Đan Phượng che miệng , dịu dạng đáp: “ thì xinh gì , một biểu tỷ của mới gọi là xinh !”
Vương Lệ Oánh hỏi: “Vậy biểu tỷ của cô cung ?”
Lâm Đan Phương : “Không, nhà biểu tỷ đó một tỷ tỷ cung , thế hệ của nhà tỷ thể tham gia tuyển tú nữ nữa!”
Nghe đến đây, Tưởng Nhược Nam khẽ sững , lặp tức hỏi Lưu Tử Đồng bên cạnh: “Sao, trong gia tộc nếu một cung, thì những cô gái khác trong họ sẽ thể cung nữa ư?”
Lưu Tử Đồng phần kinh ngạc khi nàng: “Sao thế, Hầu phu nhân lẽ nào quy định ?”
Tưởng Nhược Nam nhạt một tiếng, giờ thì nàng hiểu cả . Thì là thế, nhà họ Tưởng thật đáng ghét, cả nhà từ xuống tìm cách để đối phó hãm hại một cô gái côi cút như Tưởng Nhược Lan! Giờ còn mặt dày vô sỉ tới nhờ nàng giúp đỡ ư?
***
Khi Tưởng Nhược Nam rời khỏi Trữ Tú cung, tâm trạng nàng khó chịu.
Từ xưa tới nay, nàng vô cùng chán ghét con gái tên Tưởng Nhược Lan mà nàng đang mược xác đây, cảm thấy nàng gây cho nhiều phiền phức. cho tới lúc nàng mới hiểu, Tưởng Nhược Lan là đáng thương hơn ai hết.
Nàng tính, tùy tiện, nàng thô lỗ, ngang ngược, nàng vô vàn nhược điểm, nhưng thể trách nàng ? Cha mất sớm, duy nhất ý đồ xa, thể bi kịch của Tưởng Nhược Lan, phần lớn là do gia đình đại bá phụ của nàng tạo . Kiều thị cố ý dung túng, Tưởng Sính Đình khuyến khích nàng giở trò mưu ma chước quỷ, từng bước từng bước đưa Tưởng Nhược Lan đường cùng.
Không chỉ thế, họ còn đường hoàng chiếm bộ gia sản mà cha để cho Tưởng Nhược Lan, giờ còn mặt dày vô sỉ tới rằng là một nhà với nàng, tỷ tỷ ruột?