Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 176

Cập nhật lúc: 2024-11-23 07:59:52
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái hậu Tưởng Sính Đình, Tưởng Sính Đình ngượng ngùng cúi đầu: “Trong lòng tiểu nữ luôn coi đường tỷ như tỷ tỷ ruột của , đường tỷ là mà tiểu nữ quý nhất.”

Những lời càng khiến Thái hậu vui vẻ, cũng thấy thiện cảm với Tưởng Sính Đình hơn.

Lúc Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Thái hậu, đường sai, khi chính con cũng coi đường như ruột của , chuyện gì cũng kể cho đường !”

“Thế ư, hai cô nương nhỏ chẳng bí mật gì, chứ .” Thái hậu tiếp tục , Tưởng Sính Đình cũng vui vẻ, thầm nghĩ, Tưởng Nhược Lan đúng là đang giúp thật.

Tưởng Nhược Nam cũng , Tưởng Sính Đình, ánh mắt bỗng dưng lạnh lẽo.

“Thái hậu, khi con cung, gả cho An Viễn Hầu nhưng chẳng cách nào khác. lúc chuẩn từ bỏ, nếu nhờ đường đưa một chủ ý , dạy con dùng cách đánh cược để ép Hoàng thượng ban hôn, thì hôm nay con thể toại nguyện thế ?”

Lời thốt , nụ môi Tưởng Sính Đình và Thái hậu đều cứng , sắc mặt của Tưởng Sính Đình trắng bệch, cơ thể bắt đầu run lên ngừng, cô ngẩng đầu Tưởng Nhược Nam, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn.

Sắc mặt hiền từ của Thái hậu cũng dần trở nên lạnh lẽo, bà Tưởng Sính Đình điềm đạm: “Tưởng cô nương thể nghĩ cách , quả là thông tuệ!”

Tưởng Sính Đình “bộp” một tiếng quỳ xuống mặt Thái hậu, run rẩy lắp bắp : “Thái hậu... thế... thế... Khi tiểu nữ chỉ đùa, ngờ đường tỷ cho là thật...”

Thái hậu nhạt đáp: “Tưởng cô nương gì thế ? Ai gia trách cô nương , sợ tới mức ? Mau lên, mau lên!”

Tưởng Sính Đình nào dám lên, quỳ mãi đất run rẩy thôi. Thái hậu đầu với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, mau đỡ đường con dậy, xem cô nương sợ !”

Tưởng Nhược Nam đến bên cô , cúi xuống , khẽ mỉm : “Đường , dậy , chẳng chỉ là đang kể mấy chuyện , sợ tới mức , lẽ nào đang lo lắng? rõ ràng giúp , tại lo lắng? Ta thật sự hiểu!”

Tưởng Sính Đình quỳ đất, sợ tới mức lạnh toát. Sao cô thể sợ chứ, ai mà chẳng , Thái hậu từ lâu vẫn đưa Tưởng Nhược Lan cung phi, giờ để bà chính cô ngáng chân hỏng việc , bà sẽ trừng phạt cô thế nào, nhưng ít nhất thì, việc cung thể nữa .

cung cô chuẩn lâu như thế, chịu bao nhiêu cực khổ, khó khăn lắm mới chờ tới ngày hôm nay thì vài câu giống như vô tình của Tưởng Nhược Lan phá hỏng! Trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng căm hặn, nếu thể, cô chỉ xông tới bóp c.h.ế.t Tưởng Nhược Lan thôi.

“Thái hậu, khi tiểu nữ thấy đường tỷ vì chuyện mà chẳng màng ăn uống, sầu não u uất, tiểu nữ lo lắng cho đường tỷ, đường tỷ vui, nên mới buột miệng thế, ngờ đường tỷ thật. Tiểu nữ tội , mong Thái hậu trách phạt!”

Thái hậu xưa nay vốn uy quyền quen , Tưởng tướng quân giao Nhược Lan cho Tiên đế, Tiên đế và bà đều ý gả Nhược Lan Hoàng thất, mặc dù với phận Hoàng hậu, nhưng sự quan tâm của bà, Nhược Lan chắc chắn sẽ chịu khổ chịu thiệt. nhà họ Tưởng rõ ràng chuyện còn dám giở thủ đoạn lưng, chẳng khác gì khiêu khích với quyền uy của bà! Mà mục đích của họ cũng thâm sâu, Thái hậu vốn là trong cung, trải qua ít sóng gió phong ba, chứ?

nhạt một tiếng trong lòng, đó Tưởng Sính Đình đang quỳ đất, điềm đạm , đáp: “Tưởng cô nương cần căng thẳng, việc Hoàng thượng hạ chỉ giờ là sự thật thê đổi. Nhược Lan gả cho An Viễn Hầu cũng là sự thật, dù truy cứu chuyện cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Tưởng cô nương sắc mặt , chi bằng lui về nghỉ ngơi .”

Tưởng Sính Đình bộ dạng điềm tĩnh của Thái hậu, đoán dụng ý của bà, đành dập đầu tạ ân, lui ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-176.html.]

Thái hậu bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với nhà họ Tưởng, đợi Tưởng Sính Đình lui , bà hỏi Tưởng Nhược Lan về cuộc sống của nàng khi còn ở nhà họ.

Tưởng Nhược Nam cũng giấu, nàng đáp: “Bá phụ bá mẫu luôn đối với con , đặc biệt là bá mẫu. Biết con thích học lễ nghi phép tắc, cũng ép con, thỉnh thoảng con ngoài gây chuyện, bá mẫu sợ con Tiên đế trách phạt, còn giúp con giấu nhẹm ...”

Thái hậu càng , sắc mặt càng trầm xuống, cuối cùng bà khẽ thở dài, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Nhược Nam, : “Đều tại sức khỏe của ai gia , nếu cũng chẳng đưa con tới nhà họ Tưởng, và như thế...” Cũng biến nàng thành thế , khiến Hoàng nhi chán ghét. Hơn nữa Nhược Lan sớm là con dâu của bà ...

Tưởng Nhược Nam ngờ những lời của khiến Thái hậu nảy sinh cảm giác tội tự trách bản như thế, trong lòng bỗng cảm thấy hối hận. nàng thế cũng giúp Nhược Lan hả giận, cũng Thái hậu giúp nàng hả giận.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu, “Thái hậu, giờ chẳng con đang sống ư?”

Thái hậu thở dài, “Nếu con sống thật thì tại chịu động phòng với An Viễn Hầu?”

Tưởng Nhược Nam chẳng trả lời thế nào, chuyện tiện giải thích, nhưng rõ ràng Thái hậu cho rằng Tưởng Nhược Lan hiện tại hạnh phúc, và hiển nhiên, bà đổ tội đó lên nhà họ Tưởng.

“Ai gia mệt , hôm nay con hãy lui về !” Thái hậu .

Ra khỏi Từ Ninh cung, nàng thấy Tưởng Sính Đình đang đợi bên ngoài.

Tưởng Nhược Nam lúc chẳng để tâm tới cô nữa, cô cung, nàng cứ cho cô đấy. Mà nàng tin rằng bắt đầu từ lúc , Thái hậu cũng sẽ cho phép cô cung nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam như thấy Tưởng Sính Đình, lướt qua .

Tưởng Sính Đình ngờ nàng phớt lờ như thế, tức tới mức giậm chân bình bịch, chỉ nàng tức giận hét lên: “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám đối với như .”

Tưởng Nhược Nam đầu , lạnh lùng một cái: “Ở đây ít con mắt nhòm ngó, cô dám gào lên như thế, quên phận của chứ?”

Tưởng Sính Đình bình tĩnh hơn một chút, trái ngó , thấy ai để ý tới họ mới hạ giọng : “Tưởng Nhược Lan, khi rõ ràng chúng với , ngươi bao giờ chuyện , hôm nay tại ngươi phản bội lời thề?” Cô nghiến răng nghiến lợi, giống như hận thể nuốt chửng nàng bụng.

Tưởng Nhược Nam đáp: “Ngươi tức giận gì chứ, sai gì ? Thái hậu trách phạt ngươi ? Ngươi ‘quan tâm’ như thế, ‘lo lắng’ cho như thế, Thái hậu sẽ càng quan tâm tới ngươi hơn!”

Tưởng Sính Đình tức tới mức sắc mặt trắng bệch, cô chỉ nàng: “Ngươi đừng ở đây mà vờ vịt, rõ ràng là ngươi cố ý, Thái hậu chuyện thể giận chứ, ngươi cố ý! Ngươi đố kị việc cung!”

Tưởng Nhược Nam túm chặn ngón tay của cô , dùng sức hất : “Đừng chỉ , thích!”

Tưởng Sính Đình ôm lấy bàn tay nàng hất đau nhói , nước mắt lưng tròng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi vong ân bội nghĩa, là nhà họ Tưởng chúng nuôi lớn ngươi! Mẹ cha một lòng coi ngươi như con đẻ, thế mà ngươi đối xử với chúng như thế! Lương tâm ngươi áy náy ư?”

Loading...