Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:01:15
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hoàng thượng, thần phụ thể ngăn quyết định của . Nếu Hoàng thượng nhất định dùng tính mạng của đường hòng lấp l.i.ế.m sai lầm của , thần phụ cũng chẳng còn cách nào…”
“ trong lòng nàng sẽ coi thường , sẽ hận , đúng ?” Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Thần phụ dám.”
Cảnh Tuyên Đế đầu , khẽ hừ một tiếng, “Miệng thì nàng là dám, nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ như thế.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu thấp hơn, tiếp lời.
Cảnh Tuyên Đế hừ thêm một tiếng, “Nàng lui .”
Tưởng Nhược Nam Tưởng Sính Đình một cái hành lễ với Cảnh Tuyên Đế, lui xuống.
Những gì thể nàng cả , Tưởng Sính Đình c.h.ế.t sống, đành trông cậy quyết định của Cảnh Tuyên Đế thôi.
Tưởng Nhược Nam , Cảnh Tuyên Đế đó ngẩn ngơ mất một lúc.
Hắn lớn lên trong cung, quen thấy những cảnh nghi ngờ lừa bịp lẫn , ngươi c.h.ế.t sống, vì lợi ích cá nhân, đừng là một tính mạng, cho dù nhiều hơn thì đối với trong cung thì đó cũng chỉ là cái chớp mắt. Giống như chuyện ngày hôm nay, đổi là bất kỳ ai cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, diệt khẩu là việc đương nhiên, mà diệt khẩu vẫn còn sợ sạch sẽ gọn gàng chứ!
Tưởng Nhược Lan, rõ ràng hậu quả chẳng thể nhẫn tâm hại một mạng vô tội. Đây rốt cục là sự ngu xuẩn, ngây thơ nhân từ? Cảnh Tuyên Đế thể phân biệt .
Hoàng công công từ xa thấy Tưởng Nhược Nam lui bèn bước tới, Tưởng Sính Đình đất một cái, khẽ lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, cô nương xử lý thế nào?”
“Lôi !” Cảnh Tuyên Đế lạnh giọng.
Hoàng Quý hiểu ý, gọi thái giám tới, Tưởng Sính Đình lôi . Mới vài bước thì giọng Cảnh Tuyên Đế vang lên: “Khoan!”
Hoàng Quý đầu, thấy sắc mặt Cảnh Tuyên Đế lộ vẻ do dự. Một lát , như bất lực mà xua xua tay: “Giam cô lãnh cung , cho quản chặt , đừng để cô tiếp xúc với bất kỳ ai!”
Hoàng Quý chút bất ngờ , đó cúi đầu đáp , nhận lệnh lui .
Cảnh Tuyên Đế dõi theo hướng Tưởng Nhược Nam , khổ.
“… Thần phụ chỉ giữ cho một trái tim thanh thản, hổ thẹn…”
Không ngu ngốc, ngây thơ, cũng nhân từ. Chỉ là một sự kiên định, một sự kiên định đầy nguyên tắc.
***
Về đến Hầu phủ, nàng phát hiện trong phủ treo đèn kết hoa náo nhiệt. Tưởng Nhược Nam , nhất định là tin tức Cận Yên Nhiên chỉ hôn cho Ninh Vương truyền về phủ . Khi nàng đến Tùng Hương viện, Thái phu nhân đang tươi phát hồng bao cho đám . Có lẽ do tâm trạng bà đang vui, nên hôm nay khi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, bà còn phá lệ mỉm và với nàng vài câu.
Do ảnh hưởng bởi chuyện ở trong cung, tâm trạng nàng nặng nề nên cũng ở lâu, một lát cáo từ về Thu Đường viện.
Sau khi về, nàng bèn cửa sổ mà ngẩn ngơ, mặt trời từ từ lặn về phía Tây, cả khu viện chìm dần trong một màu vàng cam.
Đầu óc nàng vẫn hỗn loạn.
Lúc Tưởng Sính Đình sống chết? Đối với Hoàng đế, g.i.ế.c một thật hết sức dễ dàng, như g.i.ế.c c.h.ế.t một con kiến .
Hắn sẽ giúp nàng ly hôn, thì giống như một cơ hội, nhưng nàng luôn cảm giác thực tế, an , luôn cảm thấy đơn giản chỉ vì giúp . Thời gian , thái độ của đối với nàng, những lời , ánh mắt luôn khiến nàng bất an. Trái tim nàng bỗng một suy đoán, mặc dù chẳng thể tin nổi, nhưng suy nghĩ càng lúc càng mãnh liệt. Nếu suy đoán của nàng là thật thì việc để Hoàng thượng giúp đỡ tuyệt đối lựa chọn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-181.html.]
Hơn nữa, bản nàng thật sự ly hôn ? Nghĩ , lúc đầu nàng đúng là nỗ lực để tìm cách ly hôn, chỉ điều thời gian nàng mới nghĩ thôi chứ hề hành động, thật chẳng giống tính cách của nàng gì cả. Nếu nàng thật sự quyết tâm ly hôn, chắc chắn nàng sẽ tìm cách để thực hiện! Tưởng Nhược Nam thở dài, lắc lắc đầu, tạm thời nghĩ đến những chuyện nữa.
Sắc trời tối dần, Liên Kiều bước , hỏi nàng thể bày cơm canh , “Phu nhân, còn sớm nữa…” Liên Kiều nàng khẽ .
“Dọn cơm .” Tưởng Nhược Nam đáp.
Tối nay sẽ tới …
Vì sự lạnh nhạt của nàng, năm ngày nay Cận Thiệu Khang đến Thu Đường viện . Cũng đúng, là ai chứ, thể hết tới khác dung túng cho nàng . Thời gian đầu, nàng vẫn đang nhẫn nại chờ đợi, đợi nàng đổi, đợi nàng đón nhận , nhưng sự kiên nhẫn của đàn ông giới hạn. Bản nàng quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành gì, vì dung túng cho nàng mãi? Có thể chịu đựng lâu như thế cũng quá .
Cơm canh dọn lên, Tưởng Nhược Nam thấy chẳng ăn, chỉ cầm đũa gảy gảy. Nàng thích ăn thịt bò, bữa nào nhà bếp cũng một món thịt bò đưa tới.
Nàng gắp một miếng, bên tai bỗng vang lên giọng : “Ngày nào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận ngày cũng sẽ kêu như bò đấy.”
Nàng : “Hầu gia cũng ăn ít , đến khi chẳng thoát …” Lời dứt, nàng giật . Nàng đang gì thế ? Tự chuyện với chính ư?
Nàng buông đũa, miếng thịt bò đũa rơi xuống bàn.
“Phu nhân…” Ánh Tuyết bên cạnh khẽ lên tiếng. Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu , thấy ánh mắt cô đầy lo lắng, bèn , “Ta .”
“Phu nhân, hà tất khổ thế, để nô tỳ tới mời Hầu gia, ?”
“Không cần…” Tưởng Nhược Nam , nhưng cảm thấy miệng đắng ngắt.
Nàng vẫn luôn coi như tồn tại, đây chẳng chính là ý của nàng ? Tốt quá , nào cần lo lắng khác lợi dụng, cũng chẳng cần lo lắng tìm cách kháng cự từ chối nữa.
Tốt quá , nàng cần gì mời đến.
“Phu nhân…” Ánh Tuyết nàng thăm dò, “Mấy hôm nay Hầu gia đến Cẩm Tú viện, cũng gọi Thanh Hoa, Nhược Lâm hầu hạ. Nghe Mặc Hương thời gian tính khí Hầu gia tệ, thường xuyên nổi nóng vô cớ.”
“Ánh Tuyết, hỏi ngươi những chuyện ?” khi gọi hầu hạ, trái tim nàng khẽ đập nhanh hơn bình thường.
Sau bữa tối, Tưởng Nhược Nam sách, ánh nến nhảy nhót khiến trái tim nàng càng phiền muộn. Nàng úp sách xuống bàn, ngẩng đầu căn phòng trống vắng, lạnh lẽo.
“Nhược Lan, sớm nữa, còn nghỉ ?”
Tưởng Nhược Nam đầu , “Đến …” vẫn thấy chiếc giường trống, chẳng thấy .
Nàng dậy, đến bên giường, xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng… Tưởng Nhược Nam, mày thật vô dụng! Những ngày như thế còn dài lắm, mày thích ứng dần thôi.
Tưởng Nhược Nam xuống, lấy chăn đắp kín mít, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Nàng dậy, kéo cả chăn của , đắp hết lên . Chiếc chăn vẫn còn lưu chút ấm của , trái tim nàng bỗng thấy bình tĩnh hơn.
Sẽ qua thôi, tất cả sẽ qua thôi, dẫu nàng ở cùng lâu như , thích ứng với sự tồn tại của , giờ đột nhiên bỏ , đương nhiên nàng thấy quen. yên tâm, tất cả sẽ qua thôi. Nàng giữ thật chặt trái tim , như mới tổn thương.
Nàng nhắm mắt, từ từ chìm mộng mị.
Nàng thấy giữa một biển hoa, đỏ , vàng , trắng , tím … đủ màu sắc. Rất nhiều loài hoa mà nàng tên, những cánh hoa nhiều màu sắc nhảy múa trong trung, xa xa là cầu vồng bảy màu, như tiên cảnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng vui vẻ xoay trong biển hoa, những cánh hoa sắc màu đó cũng nhảy múa bên nàng. dần dần, khi nàng dừng , xung quanh tĩnh lặng, ngoài hoa cũng vẫn chỉ hoa. Ngoài nàng thì bất kỳ ai khác.
Nàng cảm thấy cô đơn.