Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:02:40
Lượt xem: 154
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng lắng , bất kỳ điều gì.
Cận Yên Nhiên cũng lên tiếng: “Tẩu tẩu, nếu do tẩu cầu xin Hoàng thượng thánh chỉ, lẽ bây giờ ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu đang sống vui vẻ. tẩu nhất định đòi gả cho ca ca, giờ tẩu còn gây chuyện tới mức . Độc sủng? Thân là phụ nữ ai chẳng độc sủng, nhưng ai dám kỳ vọng điều ? Cũng giống như Ninh Vương, giờ ba trắc phi, bốn thị , nếu cũng nghĩ như tẩu thì chỉ còn nước c.h.ế.t mà thôi.” Nói đến đây, Cận Yên Nhiên buồn bã cúi đầu, “Nếu Ninh Vương thể đối với bằng một nửa ca ca đối với tẩu, cũng thỏa mãn , nỡ để buồn bã đau khổ. Tẩu tẩu, tẩu còn thế nữa thì thật sự thể tha thứ cho tẩu.”
Sau khi xong việc cần cho Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam khỏi Tùng Hương viện, về phía Thu Đường viện của .
Liên Kiều cầm đèn lồng , chút ánh sáng lập lòe đường mờ mờ ảo ảo như đang về hướng nào.
Tưởng Nhược Nam mãi mãi, đột nhiên cảm giác hoang mang. Con đường nàng sẽ dẫn đến ? Đây là thời cổ đại, suy nghĩ của Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên mới là đúng đắn, luôn tâm niệm như mới thể sinh tồn . Kể , bản nàng vẫn coi là may mắn, gặp Cận Thiệu Khang, Thái hậu hậu thuẫn, nên mới thể kiên trì tới tận hôm nay. Nếu nàng gặp những như Cận Thiệu Đường thì nhất định sứt đầu mẻ trán .
Nàng cứ nghĩ mãi đến việc ly hôn, nhưng từng nghĩ tới tình cảnh ly hôn. Ở thế giới trọng nam khinh nữ , nếu nàng thể tin Cận Thiệu Khang thì còn thể tin ai nữa đây? Ai sẽ là trong mộng của nàng? Nam tử ở thế giới đều tảo hôn, bản nàng khi ly hôn , những đàn ông cùng tuổi mấy ai thất, thông phòng. Lẽ nào chấp nhận gả cho một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi?
Tưởng Nhược Nam nghĩ tới đây, bất giác rùng ớn lạnh. Thái hậu quyết cho phép nàng tìm những dân đen bình thường lấy nổi vợ . Lẽ nào cả đời nàng sẽ lấy chồng? Nếu như chẳng thà ở Hầu phủ sống đời quả phụ còn hơn. Ít cũng đối mặt với áp lực dư luận, mà dù thế nào nữa, Hầu gia cũng sẽ tổn thương nàng.
Thế thì còn ly hôn gì nữa?
Tưởng Nhược Nam buồn bã lắc đầu, nghĩ nghĩ vẫn về điểm xuất phát.
“Nhược Lan.” Từ phía bỗng vang lên giọng quen thuộc.
Tưởng Nhược Nam dừng bước đầu , thấy bóng dáng cao lớn của Cận Thiệu Khang đang trong bóng đêm mịt mùng.
“Hầu gia.”
Nghe tiếng Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang chầm chậm về phía nàng, cho tới tận khi đến gần, Tưởng Nhược Nam mới rõ gương mặt .
“Vừa tới thăm mẫu , mẫu ngủ . Mấy hôm nay chẳng ngủ yên giấc hôm nào, thật khổ cho nàng.” Cận Thiệu Khang , giọng điềm đạm, nhận tâm sự gì trong đó.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Hầu gia cần khách khí với , đây là việc Nhược Lan nên .” Hắn vội vàng đuổi theo chỉ vì cảm ơn nàng thôi ư?
Hai bỗng dưng chẳng còn gì để , cả hai đều cho .
Liên Kiều cầm đèn lồng từ xa thấy sốt ruột .
Xung quanh tĩnh mịch, đúng lúc ngay cả gió cũng ngừng thổi, tĩnh lặng đến đáng sợ, tĩnh lặng tới gượng gạo.
“Hầu gia, chuyện gì nữa, về đây.” Tưởng Nhược Nam , nàng trong một quyển sách nào đó rằng, theo bóng lưng thì thà để theo , đầu mới là thắng cuộc.
giờ nàng là thắng cuộc ư, tại nàng cảm thấy thế?
Lòng nguội lạnh ? Hay giống như lời Thái phu nhân, từ bỏ? Vì mới với nàng bằng giọng điệu bình thản thế.
Tưởng Nhược Nam bỗng cảm thấy buồn bã.
Đột nhiên, phía vang lên tiếng bước chân, ngay đó, áp sát nàng, kéo cánh tay nàng, chặt, giống như dồn bộ sức mạnh .
nàng cảm thấy đau.
“Nhược Lan, nàng ghét như , với dù chỉ một lời ư?” Hắn hạ giọng hỏi, cánh tay đang túm lấy tay nàng khẽ run lên.
Cách đó xa, Liên Kiều tay cầm đèn lồng còn vẻ mặt thì bối rối gì, Cận Thiệu Khang cô lớn: “Còn mau lui .”
Liên Kiều như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng rời , mang theo cả đèn lồng.
Xung quanh bỗng dưng sập tối, hai chìm màn đêm. Bóng cây trùng điệp, gió thổi lao xao.
Giọng trầm ấm vang lên: “Nàng thật sự ghét ? Nàng chỉ cần một câu, …” Hắn gần như hạ quyết tâm: “Sau sẽ tới phiền nàng nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-185.html.]
“Không, bao giờ ghét Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam cuống lên, buột miệng đáp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tay siết chặt, kéo nàng gần hơn, giọng cũng trở nên gấp gáp: “Thật ?” Rồi như dám tin tai , “Vậy tại thời gian nàng như thế?”
Sắc đêm tĩnh lặng tựa chiếc ô bảo vệ nhất. lúc , Tưởng Nhược Nam đột nhiên còn thấy do dự nữa, bỗng quyết tâm phá bỏ tất cả.
“Hầu gia, bởi vì luôn thấy mâu thuẫn. Những lời tối hôm đó, thực đều cả…”
“Vậy tại …” Cận Thiệu Khang ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu : “Thì tối đó nàng vờ ngủ, nhưng nàng mâu thuẫn điều gì?”
“Trước Hầu gia từng trái tim của Nhược Lan băng giá, lạnh lùng. Thỉnh thoảng nghĩ, nếu trái tim lạnh thật thì bao. Thiếp thể coi như thấy tất cả những việc mà Hầu gia từng , giờ cũng chẳng cần buồn bã nữa.”
Cận Thiệu Khang cảm giác trái tim như ngừng đập, tâm ý để chờ đợi điều mà vẫn chờ đợi, sự chờ đợi khiến trái tim đau đớn. Giọng run run: “Nhược Lan… Nàng… gì, hiểu…”
Trời tối, tất cả đều che phủ, nhưng giấu tâm trạng đang trào dâng của hai .
Đêm lặng, tiếng động dù là nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng, rõ tới mức như thể cả tiếng đập của trái tim đối phương.
Tưởng Nhược Nam cử động nhè nhẹ cánh tay, nhỏ: “Hầu gia, buông , nắm tay đau quá.”
Cận Thiệu Khang vội vàng buông tay, giọng hối : “Ta cố ý.”
“Thiếp , sống cùng Hầu gia lâu như còn hiểu cách cư xử của Hầu gia?” Tưởng Nhược Nam .
Câu khiến Cận Thiệu Khang cảm thấy gần gũi thiết, kìm giơ tay , tìm tay nàng nắm lấy.
Lần , Tưởng Nhược Nam giằng nữa. Nàng tay , “Hầu gia, từ nhỏ Nhược Lan luôn sống một , vẫn chỉ mong lớn lên, tìm ai đó dắt tay hết cuộc đời. Ừm… giống như cha .” Nàng ngẩng đầu lên, tiếp: “Lần đầu tiên khi thấy Hầu gia, Nhược Lan thích , tưởng Hầu gia chính là , vì mới ngang ngược cầu xin thánh chỉ, ép Hầu gia lấy . , xảy một chuyện… Nhược Lan nhận , Hầu gia còn những phụ nữ khác, Hầu gia như là mà trái tim Nhược Lan chờ đợi, vì Nhược Lan quyết định thích Hầu gia nữa. Mà quyết định thế , Nhược Lan sẽ còn bất kỳ hy vọng gì ở Hầu gia.”
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng chặt hơn, vội vàng : “Nhược Lan, , sẽ …”
Tưởng Nhược Nam khẽ khàng cắt ngang lời : “Hầu gia, hãy xong , Nhược Lan cứ tiếp tục rõ ràng như thế , Nhược Lan cho hết những lời trong lòng.”
“Nàng , đều cả.”
Tưởng Nhược Nam , chầm chậm cất lời: “ Hầu gia, tại Hầu gia vẫn cứ ở bên Nhược Lan? Khi với Hầu gia, coi như tồn tại, nên mặc kệ , đừng quan tâm tới , mặc cho vấp chông gai, mặc cho gây tội , dù cũng chuẩn để đối mặt với những tình huống . Khi Thái phu nhân động phòng với , cứ thẳng với Thái phu nhân, rằng , động phòng với là xong, tại còn giúp che giấu tất cả? Tại còn đóng kịch cùng ? Khi Từ Uyển Thanh sỉ nhục , chỉ cần bên lặng lẽ xem trò vui, tự tìm xui xẻo là , tại còn giúp gánh vác? Khi Thái phu nhân trừng phạt , khi bọn coi thường , thể khoanh tay để chịu khổ, hà tất đỡ cho , lập uy nghiêm cho gì? Khi nóng nảy với , giận, khiến khó chịu, khoát tay bỏ là xong, bên còn bao nhiêu ngọc ấm hương mềm, thể vứt bỏ , để trong phủ nhạo . tại nào cũng chạy đến sắc mặt gì? Hầu gia, tại nhiều như thế? Nếu những việc , hơn nhiều ?”
Cận Thiệu Khang một loạt các câu hỏi của nàng, trầm mặc hồi lâu, đó mới khổ một tiếng: “Nhược Lan, nàng đang là ư? Ta là An Viễn Hầu, thể vì một con gái mà tới mức ? Nếu phụ hầu còn sống, thấy vì một phụ nữ mà phá bỏ phép tắc, nhất định sẽ đánh gẫy chân …” Tay bỗng siết mạnh, kéo nàng lòng, ôm thật chặt, lẩm bẩm: “Chuyện gì đang xảy thế ?”
Tưởng Nhược Nam dựa lòng , nhịp tim quen thuộc, sức mạnh quen thuộc, thở quen thuộc, trái tim nàng dần bình tâm trở .
“Nếu thể nàng chịu tội, nàng chịu khổ, nàng buồn bã, thì hôm nay tới mức…” Hắn đột nhiên dừng , thêm nữa.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lòng ấm áp, trái tim như gì đó cuộn sôi sùng sục, như trào lên, như thoát khỏi cơ thể.
“Hầu gia, thời gian buồn, ngày nào cũng nhớ .” Nàng khẽ thổ lộ.
Cận Thiệu Khang ngẩn , cúi đầu nàng, giống như rõ vẻ mặt nàng qua màn đêm dày đặc: “Nhược Lan… Nàng đang gì thế?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên : “Hầu gia, trái tim Nhược Lan lạnh, tấm lòng Hầu gia dành cho Nhược Lan, Nhược Lan thể chứ. Trước còn cho rằng nhất định sẽ giữ trái tim , nhưng tới gần đây mới hiểu, thì trong vô thức, Nhược Lan thích Hầu gia …”
“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang ngẩn ngơ, nên phản ứng thế nào. ngay lập tức lòng vui rộn ràng, sự kích động mãnh liệt suýt nữa khiến mất bình tĩnh.
“ Hầu gia, chính vì như thế Nhược Lan mới buồn bã khó chịu…” Tưởng Nhược Nam , xoay lưng về phía khẽ : “Nhược Lan cho dù thích Hầu gia cũng cách nào chấp nhận việc Hầu gia còn những phụ nữ khác. Mặc dù Hầu gia sẽ động họ, nhưng nên tin . Đặc biệt là Vu Thu Nguyệt, nàng mang thai con của , cuộc sống còn dài, liệu Hầu gia còn giữ lời hứa ? Thiếp nên thế nào, vì mới cố tình phớt lờ, quan tâm tới .”
Cận Thiệu Khang xoay nàng , chút khẩn thiết: “Nhược Lan, thế nào thì nàng mới tin ?”
Tưởng Nhược Nam mỉm : “Hầu gia, ngay Nhược Lan hiểu, thích Hầu gia là lựa chọn của Nhược Lan, nếu Nhược Lan thể từ bỏ thì dũng khí để đối mặt với tất cả những chuyện đó. Nếu , dù Hầu gia hứa thế nào Nhược Lan cũng thể yên tâm.”
Trước mắt hai con đường, hoặc là tìm cách để ly hôn, cắt đứt tơ tình, rời khỏi Hầu phủ; hoặc tin , chấp nhận , nỗ lực sống những ngày .