Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:05:03
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , nàng đang trong xe dành cho gia quyến của quan viên tùy hành. Bên ngoài, đoàn rầm rộ cờ quạt phấp phới hút mắt, khung cảnh thành trấn giờ chuyển thành vùng ngoại ô thoáng đãng, núi non trùng điệp, lúa chín vàng hai bên đường, thỉnh thoảng còn gặp nông dân đang gặt, các chú bé chăn trâu. Trời thu trong lành, tạo nên một bức tranh đồng quê tuyệt .
cảnh sắc tới mà ngắm suốt cả bốn ngày ròng thì cũng chán.
Tưởng Nhược Nam chịu đựng sự rung lắc của xe ngựa nhớ nhung các phương tiện thời hiện đại như xe , tàu hỏa.
“Nghe Hầu phu nhân tài săn bắn, tận mắt chứng kiến tài năng của phu nhân, thật vinh hạnh cho .”
Tưởng Nhược Nam thôi ngoài cửa xe nữa, Tống phu nhân đang cùng xe với . Tống phu nhân chỉ tầm hai mươi tuổi, hai má đỏ hồng, khỏe mạnh. Tống phu nhân là thê tử của Hình bộ Lang trung Tống đại nhân.
Tưởng Nhược Nam cũng tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa, nhưng lúc vẫn khiêm tốn đáp: “Tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa của là gì , bì với phu nhân. Nghe phu nhân từng săn một con sói?”
Lời trúng việc đắc ý nhất của Tống phu nhân, khiến Tống phu nhân bắt đầu mặt mày tươi rói kể về trải nghiệm của .
Cuộc hành trình kéo dài vô vị, câu chuyện của Tống phu nhân cũng giúp khí bớt buồn chán hơn.
Đang , bên ngoài cửa sổ vọng tiếng vó ngựa, đó là giọng Cận Thiệu Khang gấp gáp: “Nhược Lan, Nhược Lan.”
Tưởng Nhược Nam thò đầu ngoài, đáp: “Hầu gia.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu xuống để rõ khuôn mặt nàng, miệng tươi: “Có mệt ?”
“Không mệt lắm, rung lắc nhiều quá nên đau đầu thôi.” Tưởng Nhược Nam khẽ oán thán.
“Chỗ đường mấp mô nên xóc, nàng cố chịu đựng một lát. Vừa Hoàng thượng hạ chỉ, nửa canh giờ nữa sẽ dừng cắm trại bên bờ sông, sắp nghỉ ngơi .”
Tưởng Nhược Nam gật đầu.
Cận Thiệu Khang khom lưng xuống thấp hơn nữa, hạ giọng tới mức thấp nhất: “Bên con sông nhỏ một vạt rừng, cảnh sắc , lát nữa khi hạ trại sẽ đưa nàng dạo.”
Tưởng Nhược Nam mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc. Cận Thiệu Khang , ánh mắt tràn ngập sự yêu chiều. Hắn vẫy vẫy tay với nàng thúc ngựa lên . Những ngày , thường xuyên túc trực bên Hoàng đế.
Tưởng Nhược Nam , gặp ngay ánh mắt ngưỡng mộ của Tống phu nhân: “Hầu phu nhân thật phúc, An Viễn Hầu quan tâm tới phu nhân như , giống tướng công nhà , từ sáng đến tối cũng chẳng thấy hỏi han xem mệt .” Nói thở dài.
Tưởng Nhược Nam đáp: “Tống đại nhân chắc da mặt dày như phu quân nhà , chừng lúc Tống đại nhân đang nhớ nhung phu nhân đấy, chỉ là ngượng ngùng tới hỏi thăm mà thôi.”
Những lời nàng khiến Tống phu nhân dễ chịu, nét mặt giãn tươi .
Nửa canh giờ , đại đội hùng dũng dừng xe , vang lên những tiếng hò ngựa. Các nữ quyến lượt xuống xe, lui sang một bên. Bọn cung tỳ, nô tài bắt đầu dựng lều trại. Tạp dịch nổi lửa nấu cơm.
Tưởng Nhược Nam và các nữ gia quyến khác ngẩn đó đám bận rộn, những nóc lều dựng lên. Nóc lều màu vàng rực ở giữa, thêu rồng vàng ngũ trảo nhe nanh múa vuốt, chính là lều trướng của Cảnh Tuyên Đế.
Tưởng Nhược Nam quanh, tìm kiếm bóng dáng Cận Thiệu Khang, thấy đang cưỡi ngựa như con thoi kiểm tra tình hình của cấm vệ quân. Khuôn mặt tuấn lạnh lùng nghiêm khắc, lời động tác đều đầy khí thế, thế thật giống với bộ dạng dịu dàng, nho nhã thường ngày, khiến nàng cảm giác là lạ.
Cận Thiệu Khang đầu bắt gặp ánh mắt Tưởng Nhược Nam, khóe miệng thoáng cong lên, lúm đồng tiền bên má thấp thoáng, đó lập tức , tiếp tục công việc của .
Tưởng Nhược Nam kìm nụ .
Cho tới tận nửa canh giờ , công tác chuẩn mới kết thúc. Lúc , Cảnh Tuyên Đế mới xuất hiện cùng những cận vệ tháp tùng xung quanh. Những mặt đều quỳ cả xuống, tiếng thỉnh an vang lên rộn rã. Cảnh Tuyên Đế qua họ, tiến thẳng về phía lều trướng của , khi bước lều, đột nhiên đầu như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế từ từ quét qua đám , cuối cùng dừng chỗ tập trung nữ gia quyến một lát, mới đầu bước trong lều trướng.
Một lúc , đám cung tì dẫn các nữ gia quyến về lều trướng dựng cho họ.
Sắp xếp việc xong xuôi, Cận Thiệu Khang cho một cung tì gọi Tưởng Nhược Nam . Nàng đưa chơi, nên vui vẻ theo cung tì ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-192.html.]
Cận Thiệu Khang đợi nàng ở một chiếc lều cách đó xa. Tưởng Nhược Nam tới, hỏi: “Đi bây giờ ư?”
Cận Thiệu Khang đáp: “, bây giờ , lát nữa mới về kịp giờ cơm tối.” Nói chỉ tay về phía , hiệu cho Tưởng Nhược Nam theo: “Chính là bên đó. Trước mỗi tới bãi săn cũng đều nghỉ ngơi dựng trại tại đây, phát hiện một khung cảnh . Ở đó một con suối, trong vắt thấy cả đáy, thời trẻ khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, bọn thường qua đó bắt cá.” Dứt lời, kéo tay Tưởng Nhược Nam vạt rừng nhỏ.
Trong rừng chỗ nào cũng thấy nhiều những loại cây mà nàng tên. Cây nào cũng cao to lừng lững, chẳng bao nhiêu tuổi. Trên mặt đất lá rụng thành lớp, dày. Khi bước lên, tấm thảm lá đó kêu lạo xạo thật vui tai.
Trong rừng yên tĩnh, chẳng ai khác ngoài họ, Cận Thiệu Khang nắm tay nàng, dắt nàng về phía , dịu dàng dặn dò: “Cẩn thận một chút, lớp lá cây nhiều hố nhỏ, đừng để vấp ngã…” Lời còn dứt, Tưởng Nhược Nam hụt chân, cả ngã nhào sang một bên. Cận Thiệu Khang nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lòng. Tưởng Nhược Nam còn hết kinh hãi, ngẩng đầu Cận Thiệu Khang một lúc lâu mới hồn.
Cận Thiệu Khang ôm nàng : “Ta là nàng cẩn thận mà.” Lại hỏi: “Có thương ở ?”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Thiếp , chỉ giật thôi.”
“Để đỡ nàng tiếp.” Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng.
“Bị khác thấy thì …”
“Không , lúc chẳng ai đây .”
Cận Thiệu Khang ôm nàng tiếp về phía , gặp chỗ đất lồi lõm, bèn xốc nàng lên, nhảy qua. Không lâu , gian mắt mở rộng, con suối trong vắt xanh như màu ngọc lóng lánh ánh nắng mặt trời hiện .
Bốn bề hoa cỏ vô danh ngào ngạt, sương đọng cánh hoa ngọn cỏ theo gió lay động, đón ánh nắng mặt trời thì lấp lánh như những viên trân châu.
Tưởng Nhược Nam ngẩn cảnh mắt: “Nơi quá!”
Cận Thiệu Khang kéo nàng tới một phiến đá to xuống, “Mấy hôm nữa là sẽ tới bãi săn. Lúc săn b.ắ.n nàng đừng chạy lung tung, trong bãi săn nhiều thú dữ, ngộ nhỡ nàng gặp chúng sẽ nguy hiểm. Tốt nhất nàng nên ở bên cạnh .”
Mặc dù Tưởng Nhược Lan săn bắn, nhưng Tưởng Nhược Nam vẫn vô cùng sợ hãi đám mãnh thú mà nhắc tới, đương nhiên nàng chẳng dám tự ý di chuyển. Nghe Cận Thiệu Khang dặn dò như thế, nàng vội nhận lời ngay. Trước đó Cận Thiệu Khang còn e nàng nổi tính ngang bướng, sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, giờ thấy nàng chịu lời, bỗng thấy yên tâm hơn.
Trong lòng thoải mái, Cận Thiệu Khang chỉ cho nàng xem đám cá nhỏ bơi tung tăng trong suối.
Con suối nhỏ nước trong vắt thấu đáy, nàng thấy hết thứ trong đó. Cận Thiệu Khang chỉ hai con cá đang đuổi , “Nàng xem, hai con cá nhất định là một cặp vợ chồng.”
Tưởng Nhược Nam phì : “Làm ?”
Cận Thiệu Khang nghiêm túc đáp: “Nàng xem chúng cứ dính lấy thế …” Nói , đột nhiên vòng tay ôm lấy nàng kéo nàng áp sát , nàng : “Giống như chúng , nhất định là vợ chồng.”
Tưởng Nhược Nam đẩy , dậy, chạy hai bước, đáp: “Ai dính chặt lấy , thật hổ.”
Cận Thiệu Khang cũng dậy, xắn tay áo : “Nàng dám mắng phu quân hổ, xem trị nàng!” Dứt lời chạy về phía nàng, Tưởng Nhược Nam phá lên , chạy về phía , chẳng mấy bước túm nhấc bổng lên, nhanh chóng nàng mấy vòng, khiến nàng kinh hãi cuống quýt.
Cận Thiệu Khang xoay nàng , để mặt nàng đối diện với , hai má đỏ bừng, đôi mắt trong veo lóng lánh của nàng, trái tim reo vui.
“Nhược Lan, nàng thế , ôm nàng thế , hạnh phúc.”
Tưởng Nhược Nam cũng thấy ngọt ngào ngây ngất, vòng tay ôm eo , ép sát lòng .
Tiếng suối róc rách, gió thổi lá cây lao xao. Vào lúc , những âm thanh dường như đều biến thành những nốt nhạc lay động lòng . lúc đó, trong rừng bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ, hai vội buông . Cận Thiệu Khang đầu , lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam thất kinh, ngẩng đầu thấy Cảnh Tuyên Đế mặc áo gấm, đang chắp tay lưng, chầm chậm tiến về phía họ.
Sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên như như . Vẻ mặt gây cho một áp lực vô hình.
Tưởng Nhược Nam cũng hành lễ thỉnh an .