Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:07:43
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt cả ngày trời phát hiện thấy bóng dáng của cáo tuyết, Hoàng đế bực bội, buổi tối gọi ít cấm vệ quân thăm dò tìm kiếm dấu vết của con cáo tuyết đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có điều, mặc dù săn cáo tuyết nhưng cũng săn ít động vật khác. Ngoài Tưởng Nhược Nam , hầu như ai cũng thu hoạch, kém cỏi nhất cũng săn con thỏ. May là từ xưa tới nay Tưởng Nhược Nam vẫn tiếng mặt dày, nàng chẳng thấy ánh mắt kì dị của những xung quanh.

Ánh nắng tắt hẳn, nổi lửa, bắt đầu nướng thịt săn hôm nay. Trên mỗi giàn lửa đều nướng dê núi, hươu nai… Không lâu , mùi thịt nướng bay khắp nơi cùng những tiếng mỡ động vật nhỏ xuống lửa tí tách.

Cảnh Tuyên Đế và các phi tần ở vị trí bắt mắt nhất, đống lửa mặt khiến má họ hồng rực. Các phi tần quanh Hoàng đế, đang ở bên ngoài nên nhiều lễ nghi ràng buộc, chúng phi tranh chúc rượu và những lời nịnh nọt tâng bốc . Cảnh Tuyên Đế uống ít, vẻ mặt như ngà ngà say.

Tưởng Nhược Nam bên cạnh , thầm nghĩ, uống , uống nhiều nữa , nhất là say bất tỉnh nhân sự luôn, buổi tối đừng phiền bọn nữa!

Cận Thiệu Khang lặng lẽ đến bên Tưởng Nhược Nam từ phía , thủ thỉ rủ nàng: “Đi theo .”

Tưởng Nhược Nam còn cảnh giác liếc Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy để ý tới phía bèn lặng lẽ, lén lút theo Cận Thiệu Khang.

Cận Thiệu Khang kéo nàng tới một thảm cỏ.

Cỏ khá dày nên khi xuống thật êm, thỉnh thoảng chạm cũng xây xước ai.

Hai song song cỏ, ngửa mặt ngắm trăng.

Bóng đêm vô tận, gian mênh m.ô.n.g khiến Tưởng Nhược Nam cảm giác thật nhỏ bé.

Đột nhiên vành tai thấy buồn buồn, Tưởng Nhược Nam đầu , thấy Cận Thiệu Khang đang nghiêng , trong tay cầm một cọng cỏ đuôi gà chọc chọc tai nàng.

Tưởng Nhược Nam bật , nàng cũng nghiêng , giật cọng cỏ từ tay , chọc cổ , khiến Cận Thiệu Khang bật ha hả, nhột tới lăn lộn đất. Hắn lăn tới bên nàng, ôm nàng lòng cùng lăn cỏ hai vòng. Cuối cùng, để nàng .

Hai tay vòng ôm eo nàng, nàng mỉm : “Vốn định đưa nàng chơi, kết quả là chẳng thời gian để ở bên nàng nữa.”

Tưởng Nhược Nam , , đôi mắt sâu hút của vô cùng dịu dàng ánh trăng, khiến tự chủ mà chìm đắm trong đó.

“Không , vẫn còn hơn ở nhà.”

“Nàng đừng vội, đợi Hoàng thượng săn cáo tuyết , nhất định sẽ nghỉ một ngày. Khi sẽ ở bên nàng, cùng nàng săn, lúc đó chúng cùng thi. Hôm nay tính.”

Tưởng Nhược Nam , gật đầu, “Hôm nay thấy bóng dáng cáo tuyết , cáo tuyết sớm bỏ nơi khác ?”

“Lý đại nhân quản lý bãi săn hôm qua còn thấy tiếng kêu của cáo tuyết, lẽ nó vẫn ở bãi săn thôi.”

“Hy vọng Hoàng thượng nhanh chóng săn cáo tuyết.” Tưởng Nhược Nam , bò xuống n.g.ự.c , lắng tiếng trái tim đập nhẹ nhàng. Không khí xung quanh ngập mùi hương cỏ thanh mát, và cả mùi đàn ông toát từ nữa. Nàng , trái tim bỗng thấy vô cùng bình yên, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng những ngày nay dần dần tan biến trong giờ phút .

“Thiệu Khang.” Nàng khe khẽ gọi, “Được ở bên thật .”

Câu khiến tâm tình Cận Thiệu Khang dâng trào. Hắn lật , đè nàng xuống, cúi đầu ngậm chặt môi nàng. Dịu dàng, chậm rãi mơn man từng cánh môi . Tưởng Nhược Nam vô thức ôm chặt , phối hợp với , khiến cảm xúc của trào dâng, càng ôm chặt nàng. Nụ hôn thật sâu, thật điên cuồng, nhiệt tình của họ khiến khí xung quanh như đốt cháy.

Rất lâu đó mới thở dốc buông nàng , giọng khàn đặc, “Ta đưa nàng về nhé, động phòng ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-196.html.]

***

Sáng sớm hôm , tới báo, phát hiện dấu vết của cáo tuyết ở phía Bắc bãi săn. Cảnh Tuyên Đế vô cùng hứng thú, bèn thu xếp đưa đoàn ngựa hùng dũng tiến về phía Bắc.

Tưởng Nhược Nam và các nữ gia quyến theo phía . Mọi cứ nhắc đến cáo tuyết là hào hứng, rì rầm bàn tán ngớt.

“Cáo tuyết dễ bắt , nó bé xíu, tinh quái, tai thính, dùng bẫy vây bắt đều vô ích. Tốc độ của nó nhanh, chỉ cần một tiếng động nhỏ nó cũng lập tức biến mất. Cả đời săn mà săn một con cáo tuyết thì bản lĩnh !”

Tưởng Nhược Nam xong liền , “Nghe cáo tuyết khó bắt như , ai bắt nó bao giờ ?”

“Tiên đế từng săn một , nhưng khi bắt thì nó chết. Tiên đế vì mà tiếc nuối hồi lâu. Phải hiểu rằng, nếu thuần phục một con cáo tuyết thì con cáo tuyết còn trung thành hơn bất kỳ loại động vật nào. Cả đời nó chỉ theo chủ nhân của mà thôi.”

“Để xem Hoàng thượng thể bắt sống một con cáo tuyết . Cho dù cáo tuyết, nhưng nếu một để mở rộng tầm mắt cũng lắm .” Một cô nương .

Mọi cũng gật gù, lượt phụ họa.

Đang trò chuyện, đột nhiên phía động tĩnh, là ai kêu lên: “Cáo tuyết! Cáo tuyết!”

Tâm trạng hào hứng và kích động nhanh chóng lan khắp đoàn hùng dũng giống như một cơn sóng thần. Mọi lập tức ồn ào hẳn lên, tất cả đều vung roi thúc ngựa điên cuồng lao về phía , tận mắt chứng kiến vẻ của cáo tuyết. Đi đội quân hùng hậu phía , các nữ gia quyến cũng phấn khích tới đỏ cả mặt, những tiếng hoan hô vang dậy, lượt thúc ngựa đuổi theo. Tưởng Nhược Nam đương nhiên cũng bỏ qua cơ hội hiếm , nàng vung roi cho ngựa lao về phía .

Nhất thời, tiếng vó ngựa dồn dập vang dội, bụi đất mù mịt, mấy trăm đột nhiên cùng ùn ùn lao lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Tưởng Nhược Nam lao vun vút trong đoàn , hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Tiếng gió vùn vụt bên tai, tốc độ mang đến cho cưỡi cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Chỉ chút nữa thôi là nàng thành dẫn đầu. Đột nhiên, là con ngựa nào, trong lúc chạy hất tung một viên đá nhỏ, mà viên đá nhỏ b.ắ.n trúng mắt con ngựa mà Tưởng Nhược Nam cưỡi. Con ngựa thất kinh, nhấc cao hai chân lên, hí vang một tiếng dài. Chỉ giây lát thôi mà cả đoàn vùn vụt lao qua nàng, xông về phía .

Tưởng Nhược Nam sợ hãi, túm chặt dây cương, nhưng lẽ con ngựa đá b.ắ.n mắt đau nên miệng ngừng hí. Tưởng Nhược Nam thể khống chế nó. Nó như phát điên, ngoắt vó điên cuồng lao về một hướng khác. Chẳng bao lâu biến mất khỏi đoàn .

Những khác chỉ mải tung roi thúc ngựa lao về phía , chẳng ai để ý đến tình trạng của Tưởng Nhược Nam.

Người duy nhất chú ý tới nàng chính là Vương Quang thuộc cận vệ quân vẫn luôn cùng.

Vương Quang nhận lời ủy thác của cháu gái Vu Thu Nguyệt, từ khi đoàn đến bãi săn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để lặng lẽ, lén lút trừ khử Tưởng Nhược Nam. nàng bình thường, dù là lúc nghỉ ngơi săn bắn, bên cạnh luôn cấm vệ quân bảo vệ. Vu Thu Nguyệt thực dễ, nhưng nếu thật sự định tay thì cũng chẳng việc đơn giản.

Đầu tiên, Vương Quang định dùng đòn tên lạc, nhưng Tưởng Nhược Nam luôn ở giữa đoàn , dù tên bay lạc thế nào cũng thể b.ắ.n tới chỗ nàng. Nếu nàng trúng tên mà chết, nhất định sẽ khiến nghi ngờ. Còn về mãnh thú càng khả năng. Mà cho dù mãnh thú, e rằng mãnh thú đó sẽ trở thành vật săn c.h.ế.t cung tên của Hoàng thượng và đám quan viên tùy hành, thể để mãnh thú tùy tiện đả thương săn? Vương Quang mặc dù coi trọng công danh sự nghiệp bổng lộc, nhưng cũng thể quá mức mạo hiểm vì những thứ . Hắn thấy mãi chẳng cơ hội nào để tay nên bắt đầu ý từ bỏ việc , định khi về sẽ sự tình với cháu gái là xong. ngờ, vô tình, tình trạng lúc của Tưởng Nhược Nam khiến nảy sinh dã ý.

, khi tất cả đều để ý tới cáo tuyết, bỏ mặc Tưởng Nhược Nam, chỉ một Vương Quang là thấy cảnh con ngựa của nàng kinh sợ, rời bỏ đội ngũ, chạy trong rừng sâu.

Nháy mắt, Vương Quang quyết định lén lút rời khỏi đội cận vệ, lẳng lặng bám theo Tưởng Nhược Nam.

Cận vệ quân vốn phụ trách bảo vệ Hoàng thượng, theo đại đội. Chính vì thế, sự tách riêng của Vương Quang khiến khác chú ý.

Phía bên , con ngựa của Tưởng Nhược Nam điên cuồng lao rừng sâu, trong cơn đau đớn nó chẳng chọn đường mà cứ nhằm tới khu rừng. Vô thức, càng càng rời xa đoàn , Tưởng Nhược Nam sợ hãi kêu lớn cứu mạng, nhưng giọng nàng chìm nghỉm trong tiếng vó ngựa và những tiếng reo hò hào hứng.

Tốc độ của con ngựa quá nhanh, Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh lao qua vùn vụt. Con ngựa phát điên ngừng lồng lên, đến cả trái tim nàng cũng cho xóc nảy điên cuồng. Xung quanh cây là cây, nếu nhảy xuống lúc chỉ e c.h.ế.t cũng trọng thương. Hoảng sợ, Tưởng Nhược Nam chẳng cách nào khác, đành ôm chặt cổ ngựa, nhắm mắt cầu trời khấn phật, mong nó nhanh chóng dừng , đừng hất nàng xuống.

Trong lúc ngựa chạy, những cành cây xung quanh móc rách hết y phục nàng, hai chân cũng cào chảy máu. Tưởng Nhược Nam nhịn đau, dám cử động, chỉ sợ khiến con ngựa thêm phần kinh sợ, khi nó nhất định sẽ hất nàng xuống.

Loading...