Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:07:55
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không bao nhiêu lâu trôi qua, ngựa đỏ đột nhiên hí vang thảm thiết, khuỵu xuống đất. Tưởng Nhược Nam văng , lăn mấy vòng mặt đất, cuối cùng đụng một gốc cây nên mới dừng .

Nàng đau tới mức nghiến chặt răng, kêu rên một hồi, mãi lâu mới thể cử động. Nàng đầu , thấy con ngựa cách chỗ nàng xa, miệng sùi bọt trắng, tứ chi co rút, lẽ c.h.ế.t . Chỗ mắt nó một hố nhỏ đen ngòm, m.á.u đang rỉ . Hẳn viên đá ghim não nên mới khiến nó phát điên lên như thế.

Tưởng Nhược Nam kêu lên bi ai.

Lát , khi những vết đau dịu hẳn, nàng mới gắng gượng vịn cây bò dậy, dựa cây thở dốc. Hai chân vì quặp chặt ngựa trong một thời gian dài nên gân cốt co rút, đang run lên lẩy bẩy.

Nàng xung quanh, ngoài cây chỉ cây, phân biệt Đông Tây Nam Bắc. Tuyến đường con ngựa rẽ rẽ trái, giờ nàng thể xác định đường để nữa.

Bốn bề yên ắng, tiếng hò reo của đoàn vọng từ một nơi như xa. Tưởng Nhược Nam đang ở , nhưng nàng đây là bãi săn, trong nhiều mãnh thú. Nàng nhanh chóng tìm cách về mới .

Tưởng Nhược Nam dám lên tiếng, sợ thu hút sự chú ý của mãnh thú, chỉ dám nhích từng bước, chầm chậm về phía , xem xem gặp ai tìm .

Cận Thiệu Khang sẽ nhanh chóng nhận sự biến mất của nàng, nhất định sẽ tìm nàng.

Vương Quang theo , chẳng bao lâu tìm thấy Tưởng Nhược Nam. Hắn nấp một bên, lên cung tên, nhắm chuẩn nàng, nhưng ngay đó buông cung xuống.

Không , nếu b.ắ.n “cô ” c.h.ế.t ở đây, mũi tên, chỉ thôi nhận đó là hành vi của con . Hầu phu nhân Thái hậu yêu thương bao bọc, Hoàng thượng nhất định sẽ hạ lệnh điều tra, ngộ nhỡ tra

Vương Quang nghĩ quanh nghĩ quẩn, mãi vẫn dám tay. Thấy Tưởng Nhược Nam ngược hướng với đoàn , lặng lẽ theo sát, chờ đợi thời cơ.

Năm nay bốn mươi, hơn mười tuổi lính trấn thủ biên cương, vì thế gia đình đủ mạnh, thêm bản chẳng bản lĩnh gì đặc biệt, mãi vẫn chỉ là một tên lính quèn. Quanh năm xa nhà, đến mơ cũng điều về hoàng thành, nhưng vì đủ bạc, gia thế hèn kém, chẳng cách nào toại nguyện.

Tâm nguyện mấy chục năm cháu gái khéo léo giải quyết, những điều về hoàng thành cận vệ còn thăng một cấp, cho rằng đây tất cả đều là công lao của cháu gái . Nếu cháu gái thể chính thất thì bản sẽ còn những lợi lộc gì đây? Có Thị lang Bộ binh An Viễn Hầu hậu thuẫn, thăng quan phát tài chẳng chuyện vô cùng đơn giản ư?

Càng nghĩ càng hưng phấn, chằm chằm Tưởng Nhược Nam lúc đang lạc đường phía , sát ý trong ánh mắt càng lúc càng dày.

Đi một lúc, Tưởng Nhược Nam thấy mệt, bèn xuống dựa lưng gốc cây nghỉ ngơi. Nàng lau mồ hôi trán, khung cảnh chỗ nào cũng từa tựa như , càng càng hoang mang. Có nàng lạc đường ?

Hay là đây đợi Cận Thiệu Khang đến? ngộ nhỡ Cận Thiệu Khang kịp đến mà mãnh thú tìm tới thì thế nào? Không , vẫn nên tìm cách khỏi rừng khi trời tối thì hơn.

Vương Quang nấp một chỗ, đang đăm chiêu suy nghĩ thế nào mới tạo hiện trường giả cho cái c.h.ế.t của nàng. Thực cho dù g.i.ế.c nàng, cũng chắc điều tra . Ở đây nhiều như thế, thể dễ dàng đổ nghi ngờ về phía ?

Mặc dù nghĩ nhưng vẫn dám mạo hiểm.

Đang do dự, đột nhiên Vương Quang cảm thấy thứ gì đó chuyển động bên cạnh . Làm lính mấy chục năm, tính cảnh giác của cao. Hắn qua , cách chỗ Tưởng Nhược Nam tầm mười mấy trượng, cỏ cây lay động. Vương Quang giật thót, lẳng lặng bò sang gốc cây to bên cạnh. Một con gấu đen to lừng lững đang tìm mồi. Lúc , Tưởng Nhược Nam đang nghỉ, phát bất kỳ tiếng động nào, con gấu đen vẫn phát hiện nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-197.html.]

Vương Quang con gấu, bất giác nhếch mép . Đây chẳng là cơ hội trời ban ư?

Hắn lặng lẽ kéo cung, nhắm chuẩn về hướng Tưởng Nhược Nam, “xoạt” một tiếng, mũi tên mang theo tiếng gió rít lao về phía nàng. Mũi tên thế mà trúng nàng mà sượt qua, rơi đám cỏ cây bên cạnh. Cây cung biến mất trong đám cỏ.

Tưởng Nhược Nam lập tức cảnh giác lên, nàng quanh, “Ai? Ai ở đây? Có ? Ta lạc đường ! Này, ?”

Vương Quang đương nhiên lên tiếng, về phía con gấu đen. Con gấu thấy tiếng Tưởng Nhược Nam, dừng về phía nữa. Quay , nó lao về hướng phát tiếng .

Vương Quang , thu cây cung , nhẹ nhàng trèo xuống, theo đường cũ chỗ để ngựa, lặng lẽ rời . Cho tới tận khi chắc chắn xa khỏi chỗ con gấu đen, mới thúc ngựa lao khỏi rừng.

Phía , vọng tiếng kêu thê thảm của Tưởng Nhược Nam.

Khóe miệng Vương Quang nhếch lên nhạt. An Viễn Hầu phu nhân lạc đường, gặp gấu đen, gấu đen cắn chết, chẳng liên quan gì tới .

Chẳng bao lâu nữa, thể thăng quan !

Về phần Cảnh Tuyên Đế, khi thấy cáo tuyết, đương nhiên thúc ngựa đuổi theo. cáo tuyết vô cùng giảo hoạt, chỉ mấy bước nhảy biến mất trong rừng, còn xuất hiện nữa.

Không riêng gì Cảnh Tuyên Đế, những còn cũng vô cùng thất vọng.

Săn cáo tuyết vẫn là nguyện vọng từ nhỏ tới lớn của Cảnh Tuyên Đế, giờ khó khăn lắm mới tìm thấy dấu vết của nó, dễ dàng bỏ qua, lập tức hạ lệnh, “Trẫm một rừng săn cáo tuyết, tất cả ai theo!”

Cận Thiệu Khang bên cạnh lập tức lên tiếng phản đối: “Hoàng thượng, quá nguy hiểm, nên mang theo cùng rừng thì hơn!”

“Người đông sẽ đánh động cáo tuyết, nó sẽ xuất hiện nữa. Trẫm tự bảo vệ , cần ai theo!”

Một quan viên khác lên tiếng: “Nếu Hoàng thượng gặp mãnh thú trong rừng…” Rồi ngay đó vài quan viên nữa lên tiếng khuyên can, Cảnh Tuyên Đế lằng nhằng lỡ thời cơ nên đành đồng ý mang theo ba tùy tùng.

Cận Thiệu Khang vốn theo, nhưng sự cho phép của Cảnh Tuyên Đế. Hoàng đế thấy Cận Thiệu Khang bản lĩnh phi phàm, sợ săn cáo tuyết , cáo tuyết sẽ Cận Thiệu Khang thuần phục. Cáo tuyết bản tính cố chấp, nhận chủ nhân đổi, chẳng vì là Hoàng đế mà với con mắt khác. Vì , Cảnh Tuyên Đế chỉ chọn ba quan viên bản lĩnh bình thường theo tùy tùng.

Mọi theo Cảnh Tuyên Đế cho đến khi hẳn trong rừng, thủ lĩnh cấm vệ quân dặn dò đợi ở bên ngoài, nếu thấy trong rừng bất kỳ động tĩnh nào sẽ xông cứu giá.

Lúc , tất cả đều trở nên nhàn nhã, bắt đầu suy đoán xem Hoàng thượng săn cáo tuyết .

Cận Thiệu Khang ruổi ngựa tìm Tưởng Nhược Nam. Hắn quanh đoàn tới mấy vòng vẫn thấy bóng dáng nàng . Lòng vô cùng lo lắng, bèn tới hỏi Tống phu nhân, vẫn luôn cùng nàng.

Ai ngờ Tống phu nhân cũng quanh quất, vẻ mặt hoang mang: “Hầu phu nhân? Trước đó vẫn còn thấy phu nhân, khi phát hiện cáo tuyết, phu nhân nhất thời xúc động thúc ngựa lao về phía . Sao, Hầu phu nhân ở bên Hầu gia?”

Loading...