Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:50:27
Lượt xem: 254

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khuôn mặt khá xinh xắn lọt tầm của nàng, mắt to, mặt tròn, miệng chúm chím, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cũng vài phần mỹ lệ.

thấy Tưởng Nhược Nam tỉnh, vui mừng mặt: “Tiểu thư, tỉnh , còn đau đầu ?”

Tưởng Nhược Nam sờ sờ đầu, trán quấn vải, xem bôi thuốc băng bó thỏa , còn đau đớn nhiều nữa. Nàng khẽ cử động, dậy, Hồng Hạnh thấy thế, vội vàng đỡ nàng, cầm một chiếc gối tựa lớn bọc vải lụa màu xanh nhét lưng, để nàng tựa dễ chịu hơn.

“Thế ạ?” Hồng Hạnh hỏi.

“Rất dễ chịu, cảm ơn.” Tưởng Nhược Nam buột miệng một câu vốn là thói quen của hiện đại, nhưng khiến Hồng Hạnh ngẩn , cô bé ngước mắt lên nàng, nghi hoặc hỏi: “Hồng Hạnh hầu hạ tiểu thư là điều đương nhiên, tiểu thư khách sáo thế?”

Tưởng Nhược Nam cũng nhận lỡ lời, nhất thời nên giải thích thế nào, nàng còn ngốc tới mức rằng là tiểu thư của Hồng Hạnh, ngộ nhỡ coi là yêu quái, cho lên giàn hỏa thiêu thiêu tới c.h.ế.t thì thật chẳng vui vẻ gì!

Nàng cố gắng bình tĩnh đáp: “Đầu đau nên nhất thời hồ đồ.” Rồi thầm nhắc nhở ăn cẩn thận.

Hồng Hạnh nghi ngờ gì nữa, xuống bên giường, Tưởng Nhược Nam hỏi: “Tiểu thư, định thế nào? Lát nữa cung gặp Thái hậu kể tội Hầu gia ! Không những khiến Hầu gia hành lễ nhận với , mà còn khiến ngài trừng phạt con hồ ly mới hả!”

Tưởng Nhược Nam chau mày Hồng Hạnh, cô nhóc là một a nhỉ, mặc dù nàng hiểu quy củ thời cổ đại nhưng cũng , ngôn ngữ hành động của Hồng Hạnh lúc dường như vượt chức phận! Có kiểu a dám ăn với tiểu thư như thế ?

Còn đợi Tưởng Nhược Nam trả lời, một phu nhân mặc chiếc váy dài màu xanh da trời khoác áo choàng xanh lục tới giường. Phu nhân đó ba, bốn mươi tuổi, khuôn mặt vài nét tương đồng với Hồng Hạnh, chỉ điều đôi mày khẽ cau , bộ dạng vô cùng lo lắng, thấy là một yếu đuối.

Tưởng Nhược Nam , đây là chuyện với Hồng Hạnh, Hồng Hạnh gọi là “” đó.

Nhìn thấy bà, Tưởng Nhược Nam đột nhiên như linh cảm, buột miệng gọi: “Phương ma ma.” Nói xong mới thấy kỳ lạ. Hả? Sao nàng là Phương ma ma?

Phu nhân đó nàng lên tiếng, vẻ mặt chẳng thể hiện gì nhiều, rõ ràng Tưởng Nhược Nam gọi đúng. Bà cúi xuống, nắm lấy tay Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, ?”

Nói xong nước mắt lã chã rơi: “Tiểu thư đáng thương của … Nếu lão gia còn sống…” Sau đó dùng tay áo lau nước mắt.

Tưởng Nhược Nam bà, trong đầu xuất hiện một vài thông tin nữa, phu nhân là v.ú nuôi của “thể xác” nàng đang mang, còn Hồng Hạnh là con gái bà .

Trái tim nàng như nhảy lên vì vui sướng, lẽ nào nàng vẫn còn giữ ký ức của . Tốt , thế sẽ sợ nhận nữa! Tưởng Nhược Nam đang thầm vui trong lòng nên chú ý tới những lời của Phương ma ma.

Khi nàng nghĩ đến những ký ức của “thể xác” nhiều hơn thì đầu óc bắt đầu hỗn loạn, giống như nhất thời xuất hiện quá nhiều tin tức, nhưng mỗi dòng tin đều rõ ràng, khi gắng sức suy nghĩ, đầu bắt đầu đau. Tưởng Nhược Nam đành từ bỏ, xem chuyện từ từ thôi, thể vội .

Hồng Hạnh Phương ma ma , bắt đầu bực bội, chau mày : “Mẹ, mới sáng sớm, gì thế? Tiểu thư mới xuất giá, thế là may mắn !”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương ma ma nghĩ cũng , vội vàng ngưng bặt, bà lau lau mặt, Hồng Hạnh : “Hồng Hạnh, con cũng tiểu thư mới xuất giá, hôm nay là ngày đầu tiên, con bảo tiểu thư tố cáo Hầu gia, nếu Hầu gia mất mặt, chẳng sẽ càng giận tiểu thư nhà chúng hơn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-2.html.]

Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, nếu Hầu gia thật sự nể sợ Thái hậu thì chuyện thê cùng đón về một ngày. Cáo trạng chỉ e tác dụng gì thôi!

Hồng Hạnh chớp mắt còn định gì nữa, Tưởng Nhược Nam dứt khoát ngắt lời cô : “Được , đừng nữa, việc tự tính toán của !” Đâu đến lượt một tiểu nha đầu như ngươi dạy?

Giờ nàng còn đang mơ mơ hồ hồ, đợi nàng hiểu rõ chuyện hẵng .

Hồng Hạnh ngờ Tưởng Nhược Nam ngắt lời , bình thường tiểu thư lời cô , chuyện gì cũng thích hỏi chủ ý của cô, hôm nay thế ?

Tưởng Nhược Nam, nếu là bình thường, gặp những việc thế tiểu thư nổi trận lôi đình, nhắc nhở, tiểu thư nhất định sẽ lập tức nhảy lên chạy cung, nhưng bây giờ, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, tâm trạng bình thản, bộ dạng ung dung, chẳng thấy một chút gàn dở ẩm ương.

Lẽ nào tiểu thư ngã đập đầu nên não bộ tổn thương ? Hồng Hạnh thầm lẩm bẩm.

Tưởng Nhược Nam tiểu nha đầu mặt đang thắc mắc về , nàng đầu, quan sát căn phòng, kiểu trang trí cổ xưa, đồ đạc chạm trổ hoa văn sơn màu đen, gương đồng sáng bóng, kỉ là một bình sứ men xanh, trong bình hoa tươi khoe sắc, rèm trướng màu lục, thứ nào cũng đều thanh nhã xinh , vô cùng tinh vi, lặng lẽ thể hiện sự phú quý của chủ nhân.

Trong phòng, ngoài Hồng Hạnh và Phương ma ma , còn ba cô gái ăn vận trang phục của a , tuổi chỉ tầm mười mấy, mặt mũi xinh xắn, trong đó một khuôn mặt vô cùng thanh tú, con gái , trong đầu Tưởng Nhược Nam tự nhiên xuất hiện một cái tên.

“Ánh Tuyết.” Nàng bật .

“Dạ, tiểu thư gì sai bảo?” Cô gái thanh tú đó đáp một tiếng, giọng cũng vô cùng ngọt ngào.

Tưởng Nhược Nam chẳng qua chỉ thử độ chính xác của trí nhớ mà thôi, gì sai bảo cả, bèn tiện miệng : “Rót cho ly đây.”

“Vâng.” Ánh Tuyết ngoài.

Hồng Hạnh bên cạnh khẽ : “Tiểu thư, những việc như thế bảo em , Ánh Tuyết là nha đầu trong viện mà.”

Trong viện? Nha đầu mà còn phân biệt trong viện ngoài viện? Tưởng Nhược Nam chút hiểu, nhưng lên tiếng.

Lúc , bên ngoài a thông báo: “Hai vị ma ma của Tùng Hương viện đến.”

Tưởng Nhược Nam đang thắc mắc, Tùng Hương viện là cái gì thì Phương ma ma bên cạnh giải thích cho nàng: “Tùng Hương viện chẳng là chỗ lão phu nhân ư? Xem chuyện tối qua , sai hai vị ma ma tới đây ?”

Hồng Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Sao chỉ sai hai vị ma ma đến, xảy chuyện lớn như thế, lão phu nhân cũng nên đích tới thăm mới chứ! Còn cả Hầu gia nữa, đến giờ thấy bóng dáng !”

Lúc Tưởng Nhược Nam đang nghĩ, lão phu nhân mà họ của Hầu gia, chồng nàng ? Nếu đúng , lời mà Hồng Hạnh mặt hai vị ma ma quả thật chút thích hợp, lão phu nhân là trưởng bối, lén lút bàn luận về trưởng bối nên, huống hồ còn dám ngang nhiên những lời như thế mặt hai vị ma ma hầu hạ cạnh bà.

Hồng Hạnh , ăn thật chừng mực!

Loading...