Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:13:54
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời lờ mờ sáng, mơ mơ hồ hồ, Tưởng Nhược Nam thấp thoáng thấy tiếng ai gọi nàng.

“Nhược Lan, Nhược Lan!”

Giọng vô cùng quen thuộc, quen thuộc như khảm trái tim nàng.

“Nhược Lan, Nhược Lan!”

Hai tiếng gọi mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn, Tưởng Nhược Nam mở bừng hai mắt, nàng bật dậy nhanh chóng.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam đầu gọi Cảnh Tuyên Đế, “Thiệu Khang tới tìm chúng !” Nói xong, cũng đợi Cảnh Tuyên Đế trả lời, vội bò dậy, theo về phía phát giọng : “Thiệu Khang, Thiệu Khang, ở đây!” Nàng gọi mà giấu sự kinh ngạc vui mừng sung sướng trong đó.

Cảnh Tuyên Đế bất giác mím chặt môi. Hắn dậy, từ từ khỏi động.

Tưởng Nhược Nam , thấy cách xa là bóng ai đang tìm luẩn quẩn như rắn mất đầu. Thân hình cao lớn nhưng vững vàng như núi, đáng tin cậy. Vào giây phút , trái tim đang treo lơ lửng của nàng dường như rơi trở vị trí định hơn.

Mũi nàng cay cay, nước mắt tự nhiên lăn xuống.

Cận Thiệu Khang đầu , ngay lập tức tìm vị trí của nàng. Trong ánh nắng mai, cả nàng gần như chìm trong nắng. Cận Thiệu Khang bất giác thở phào, tim nhói đau, ngay đó chạy như bay về phía nàng.

Cận Thiệu Khang nhanh nhẹn tìm đến, lặng lẽ kéo nàng ôm lòng. Bao lo lắng, bao hoảng hốt, bao nhớ nhung của cùng niềm vui sướng như tìm thứ tưởng đánh mất, đều dồn cả cái ôm truyền sang nàng.

Giọng trầm ấm, nghẹn ngào: “Nhược Lan, nàng chạy thế, để tìm mãi. Nàng lo lắng sợ hãi thế nào ?”

Bao trấn tĩnh và kiên định của Tưởng Nhược Nam bỗng dưng hóa giải hết vì câu dịu dàng đầy tình cảm của . Bao sợ hãi và kinh hoàng trong thời gian qua bỗng hóa thành bão lũ tuôn trào thành nước mắt. Nàng ôm chặt lấy Cận Thiệu Khang, vùi mặt n.g.ự.c , bật .

Trên thế giới , sẽ luôn khiến bạn thả lỏng tâm trạng, khiến bạn chẳng cần che giấu tâm tư cảm xúc, bạn thể mặc sức kể lể và giải phóng ấm ức, đó sẽ chia sẻ niềm vui nỗi buồn với bạn. Có như , cuộc sống mới chỉnh, mới hạnh phúc. Tưởng Nhược Nam cảm thấy, thứ duy nhất và lớn nhất nàng nhận chính là tìm thấy đàn ông .

“Thiếp sợ c.h.ế.t mất, tay con gấu đó còn to hơn cả mặt nữa. Nó nhe nanh múa vuốt, bộ dạng hung hăng như đánh c.h.ế.t thì sẽ thôi! Roi của quất lên nó giống như gãi ngứa cho nó , trút sức lực mà nó chẳng hề hấn gì! Thiếp còn tưởng bao giờ gặp nữa!” Tưởng Nhược Nam , nước mắt nước mũi dây hết lên .

Cận Thiệu Khang vốn đang đau lòng, những lời của nàng chẳng xong. Hắn cúi đầu xuống, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, : “Nhìn nàng tới mức , chẳng giống nhất phẩm phu nhân gì cả, để khác thấy họ sẽ cho đấy.”

“Giờ ở đây ngoài! Hơn nữa đấy là một con gấu, lớn bằng từng đầu tiên đánh với gấu, cánh tay nó còn to hơn cả , giờ nghĩ chân vẫn run đây .”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được , Nhược Lan của lợi hại nhất, nàng xem, nàng còn đánh đuổi con gấu kìa.” Cận Thiệu Khang vỗ vỗ lưng nàng, khẽ khàng an ủi, giọng của tràn ngập sự yêu chiều.

Còn thấy giọng đầy sức sống của nàng, thật bao.

Cách đó xa xa, Cảnh Tuyên Đế khỏi động, Tưởng Nhược Nam ngả hẳn lòng Cẩn Thiệu Khang thì thầm. Khi ở cùng , nàng điềm tĩnh, kiên định, lúc nào cũng đầy sự đề phòng. Không ngờ, khi ở mặt Cận Thiệu Khang nàng nũng nịu, nữ tính như .

Bởi vì nàng thích ư? Cảnh Tuyên Đế bàn tay ôm chặt Cận Thiệu Khang của nàng, ánh mắt vui sướng của nàng khi , lòng đau đớn.

, Hoàng thượng ở cùng nàng ?” Lúc Cận Thiệu Khang mới nhớ chuyện chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-202.html.]

Tưởng Nhược Nam rời khỏi vòng tay , , chỉ Cảnh Tuyên Đế đang cửa động.

“Hoàng thượng ở , hôm qua may mà Hoàng thượng cứu mạng. Nếu , chắc chắn mất mạng tay con gấu .”

Cận Thiệu Khang thấy Cảnh Tuyên Đế, vội vàng bước tới quỳ xuống hành lễ, “Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vi thần hộ giá tận lực, mong Hoàng thượng trách tội!”

Cảnh Tuyên Đế hiệu cho dậy, “Là trẫm quá sơ suất, liên quan tới khanh.”

“Đa tạ Hoàng thượng cứu mạng thê tử!” Nói , Cận Thiệu Khang dập đầu Cảnh Tuyên Đế.

“Trẫm vô tình bắt gặp, đương nhiên thể thấy c.h.ế.t mà cứu.” Cảnh Tuyên Đế hỏi, “Chỉ một khanh đến đây ư?”

“Cận vệ quân sẽ tới ngay.”

Cảnh Tuyên Đế Tưởng Nhược Nam một cái, với Cận Thiệu Khang, “Khanh hãy đưa Hầu phu nhân rời khỏi đây , coi như hai gặp trẫm.”

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang đều sững . Tưởng Nhược Nam đột nhiên nhớ những phép tắc lễ nghi thời cổ đại, cô nam quả nữ ở bên suốt đêm, cho dù xảy chuyện gì, cho dù trong tình huống đặc biệt thế cũng sẽ khiến dị nghị. Hắn là Hoàng đế, đương nhiên cần lo những chuyện thế . Cảnh Tuyên Đế là vì nghĩ cho nàng. Tới đây, Tưởng Nhược Nam bất giác , thấy cũng đang , ánh mắt sâu thẳm. Nàng vội rời mắt chỗ khác.

Cận Thiệu Khang cũng đang ý đó, ngờ Hoàng thượng chu đáo tới , lập tức tạ ân, đưa Tưởng Nhược Nam .

Trên đường, Tưởng Nhược Nam thấp thỏm bất an, khi thấy đàn ông khác ở cùng trong động suốt một đêm, “ông già Khốt--bít” giận đây? Nàng hạ quyết tâm sống yên cùng cả đời, vì những chuyện thế xen tình cảm của hai .

“Thiệu Khang.” Nàng , khẽ gọi, “Tối qua cùng Hoàng thượng rơi xuống, Hoàng thượng thương, cứu . Thiếp thể bỏ mặc , vì mới dìu trong động tránh gió, bọn hề…”

Cận Thiệu Khang đầu , nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mỉm : “Nhược Lan, nàng thể bình an trở về bên , cảm kích ông trời . Ta tin Hoàng thượng, cũng tin nàng. Nàng yên tâm, mặc dù xem trọng lễ nghĩa quy tắc, nhưng tuyệt đối mù quáng. Ta phân biệt đúng sai nặng nhẹ. Nàng hành xử đúng lắm, dù là đối với Hoàng thượng đối với ân nhân, cũng đều sai.”

“Thiệu Khang…” Tưởng Nhược Nam , trong lòng vô cùng cảm động. Có sự tin tưởng của yêu, cảm giác thật tuyệt.

Hai đến sườn dốc, Cận Thiệu Khang tối qua nàng hao tổn nhiều sức lực, sợ nàng đủ tỉnh táo, bèn cõng nàng. Tưởng Nhược Nam ngả đầu tấm lưng vững chắc của , đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn.

Sau đó, cận vệ tìm thấy Hoàng thượng, đưa Hoàng thượng về lán nghỉ ngơi gọi thái y tới cứu chữa. Cảnh Tuyên Đế nội thương, vết thương nhẹ. Cũng may Hoàng gia là nơi cần thầy thầy, cần thuốc thuốc. Thái y , chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi một thời gian sẽ dần hồi phục.

Hoàng thượng thương, đương nhiên thể ở bãi săn nữa. Hai ngày , tinh thần của Hoàng thượng khá lên, bèn hạ lệnh nhổ trại về hoàng thành.

Hai ngày , Cận Thiệu Khang đưa Tưởng Nhược Nam thăm thú khắp nơi, để nàng thả lỏng tâm trạng, còn phiền bởi nỗi kinh sợ trải qua nữa. Thời gian , Tưởng Nhược Nam kể tường tận chuyện cho Cận Thiệu Khang . Đương nhiên, việc Cảnh Tuyên Đế vì cứu nàng mà thương, cùng những lời trong động, nàng tuyệt nhiên nhắc đến.

Qua , nàng rõ ý , tin rằng Cảnh Tuyên Đế cũng sẽ phiền nàng nữa. Nếu như thế thì nàng nên chôn vùi chuyện cho xong, hà tất để , khiến khó chịu vui?

Cận Thiệu Khang nghi ngờ gì lời nàng, nhưng chú ý đến một chi tiết trong câu chuyện.

“Nàng , khi gặp con gấu, bên cạnh nàng hình như ?”

Tưởng Nhược Nam gật đầu, khẳng định: “, đang dựa gốc cây để nghỉ, đột nhiên thứ gì đó lao xẹt qua . Thiếp lập tức dậy lên tiếng hỏi, nhưng ai trả lời. Ngay đó thì con gấu đen lao .”

 

Loading...