Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:14:23
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái đuôi lập tức cong lên, vẫy mạnh.

Tưởng Nhược Nam càng càng thấy thú vị. Cuối cùng nàng hiểu , tại bao đều bắt nó, bởi vì nó thật sự đáng yêu. càng là những động vật linh tính thì càng khó chấp nhận sự trói buộc. Cáo tuyết sống ở những nơi rộng lớn bao la, nên nhốt trong hoàng cung gò bó, mua vui cho con .

Không lâu , cáo tuyết ăn sạch con gà, bụng nó tròn ung ủng, nó dùng đuôi để lau miệng, dùng lưỡi l.i.ế.m sạch đuôi. Sau khi “lau” sạch , nó bèn khỏi lều. Trước khi khỏi cửa, nó đầu Tưởng Nhược Nam, mắt nheo , đuôi vẫy vẫy, giống như cảm ơn nàng.

Tưởng Nhược Nam , vẫy tay, dặn: “Đi nhớ cẩn thận, đừng để họ bắt . Sang năm nếu đến bãi săn, nhất định sẽ nướng gà cho ngươi ăn.”

Cáo tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, đầu , lách ngoài còn nhanh hơn điện xẹt.

Tưởng Nhược Nam lập tức bước ngoài lều nhưng còn thấy hình trắng muốt của tiểu tử đó nữa. Nàng , trong lòng thoáng chút đắc ý. Người khác hao tâm tổn trí mà thấy cáo tuyết, thế mà nó tới tìm nàng, hơn nữa còn ở bên nàng lâu.

Không lẽ đây cũng là ưu thế của xuyên tới đây? ***

Ngày hôm , đoàn nhổ trại, về kinh thành. Mười ngày , thuận lợi về đến hoàng thành. Trong mười ngày đường , Cảnh Tuyên Đế nghĩ thông là đang thương mà còn bá chiếm Cận Thiệu Khang nữa. Do , mỗi tối khi hạ trại, Cận Thiệu Khang liền đưa nàng dạo xung quanh, hai thường xuyên bên , tình cảm ngày càng nồng nhiệt, suýt nữa mấy thì động phòng sớm. Cũng may, Cận Thiệu Khang luôn ghi nhớ lời nàng từng : “Đời con gái chỉ một động phòng.” Hắn hạ quyết tâm sẽ bù đắp cho nàng một đêm động phòng hoa chúc, vì cố gắng kiềm chế.

Quay về Hầu phủ, Thái phu nhân cơm, cả gia đình cùng ăn một bữa đoàn tụ, cũng coi như tẩy trần cho họ.

Vu Thu Nguyệt vẫn đang chờ đợi tin lành từ , ngờ thấy Tưởng Nhược Nam vẫn sống trở về. Chẳng những thế, tình cảm với Hầu gia còn nồng thắm hơn. Điều đó khiến cô hận tới mức suýt thì giữ nụ môi.

một khi ác ý nảy sinh thì giống như thủy triều, thể rút về nữa. Lần thành công, Vu Thu Nguyệt vì thế mà định từ bỏ. Cô chờ đợi cơ hội , chờ cơ hội để hành động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên bàn ăn, Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên luôn tươi , Vu Thu Nguyệt cũng cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng điều khiến Tưởng Nhược Nam thấy lạ chính là bộ dạng của Vương thị, cứ như đang giận dỗi ai, khác hẳn bộ dạng thận trọng hàng ngày. Có điều, Cận gia vẫn giữ thói quen trò chuyện trong bữa ăn, nên Tưởng Nhược Nam cũng chẳng tiện hỏi.

Sau bữa cơm, Tùng Hương viện, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam kể những chuyện thú vị xảy ở bãi săn. Cận Yên Nhiên mà thích thú vô cùng, đồng thời khiến Vu Thu Nguyệt nảy lòng ghen tị. Thân là thất, những cơ hội như thế bao giờ tới lượt cô . Sau đó, Tưởng Nhược Nam kể sơ qua việc nàng gấu đen tấn công và giao chiến với nó, câu chuyện của nàng chỉ khiến Thái phu nhân và những còn kinh hãi mà ngay bọn a hầu xung quanh cũng nể phục nàng. Chỉ Vương thị, từ đầu chí cuối, sắc mặt vẫn chút tự nhiên.

Chuyện phiếm một lúc, Thái phu nhân việc chính, bà Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang : “Ngày chọn xong , chính là Mười hai tháng .”

“Mười hai?” Cận Thiệu Khang ngẩn , như thế sẽ đợi thêm sáu ngày nữa ư?

Triệu di thái thái đối diện, : “Xem Hầu gia đợi lâu sốt ruột ?”

Cận Yên Nhiên che miệng , bọn a bên cạnh cũng khúc khích, Tưởng Nhược Nam bọn họ mà ngượng ngùng, bất giác đầu , oán trách Cận Thiệu Khang một cái. Cận Thiệu Khang cũng đầu nàng , ánh mắt vô cùng chiều chuộng.

Thái phu nhân cảnh đó, thấy con trai và con dâu ân ái yêu thương, trong lòng cũng thấy vui lây, bà con trai , “Không đợi cũng đợi, là đêm động phòng hoa chúc thì đương nhiên chọn ngày lành, thể qua quýt cho xong !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-204.html.]

Cận Thiệu Khang đầu mẫu : “Mẫu ! Tất cả xin theo sự sắp xếp của mẫu !”

Sau đó, sang hỏi Vu Thu Nguyệt: “Thời gian khỏe ?”

Vu Thu Nguyệt Cận Thiệu Khang hỏi, cố ý thẳng lưng, để lộ cái bụng nhô lên, dịu dàng đáp: “Hầu gia, Thu Nguyệt vẫn khỏe, chỉ điều thời gian , bụng bắt đầu to, nên đau lưng thôi.”

Nói xong, cô xoa xoa bụng, vô tình hữu ý liếc Tưởng Nhược Nam một cái, đó Cận Thiệu Khang : “Hai hôm , mẫu cho mời Lưu thái y tới bắt mạch cho Thu Nguyệt, Lưu thái y theo như mạch tượng, thì chắc đến tám phần đứa trẻ là con trai .”

Thái phu nhân nhắc tới chuyện , trong lòng càng vui hơn, “Chẳng bao lâu nữa, Hầu phủ sẽ thêm đinh, chúc mừng Hầu gia.”

Cận Thiệu Khang , đó dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng vẻ mặt thể hiện sự vui mừng như Vu Thu Nguyệt nghĩ, mà Tưởng Nhược Nam cũng chẳng tỏ vẻ ghen tuông đố kị như cô mong . Vu Thu Nguyệt càng thêm ai oán, cô cúi đầu, liếc mắt Tưởng Nhược Nam một cái, thầm nghĩ, chỉ cần Tưởng Nhược Nam còn sống, thì cô mãi mãi bao giờ sự coi trọng của Hầu gia! Haiz, đúng là vô dụng!

Thực , Tưởng Nhược Nam cũng quan tâm. Người phụ nữ khác sinh con cho chồng nàng, nàng thấy thoải mái cho , nhưng khi nàng quyết định sẽ ở bên , nàng cũng bản đối mặt với đứa trẻ ! Chỉ cần thật lòng thật với nàng, thì hà tất nàng bực bội với quá khứ?

Hơn nữa, đây là thời cổ đại chứ hiện đại, hôn nhân thời hiện đại thể lằng nhằng khi con. ở đây, chính thất còn quản lý gia đình, trợ giúp phu quân; nhiệm vụ của thất chính là sinh con. Hơn nữa, thứ tử dù luận về địa vị tình cảm cũng thể bì với đích tử, nên đứa trẻ thể trở thành rào cản trong tình cảm của họ. Đợi nó lớn lên, cho nó chút tài sản, giúp nó thành gia lập thất, cũng coi như tận trách nhiệm của cha.

Do đó, Tưởng Nhược Nam vẫn giữ vẻ bình tĩnh như .

Trò chuyện một lúc, sắc mặt Thái phu nhân phần mệt mỏi, lượt cáo lui, khi , Thái phu nhân với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, thời gian theo quy tắc, Hầu gia nghỉ Thu Đường viện nữa.”

Cận Thiệu Khang mặc dù , nhưng vẫn nhận lời. Thái phu nhân giữ Tưởng Nhược Nam , việc hỏi nàng, Cận Thiệu Khang bèn về Sở Thiên các . Vu Thu Nguyệt vội theo gót .

Tưởng Nhược Nam thấy xong cũng chẳng để ý, nếu đến việc mà nàng còn tin , cứ đề phòng canh chừng từ tối đến sáng, thì chẳng nàng sẽ mệt c.h.ế.t ư?

Thái phu nhân kéo nàng phòng trong. Tưởng Nhược Nam chắc chắn bà chuyện quan trọng với .

Tưởng Nhược Nam xuống chiếc ghế mà Liễu Nguyệt chuẩn cho nàng, hỏi Thái phu nhân: “Thời gian mẫu còn đau nữa ?”

Thái phu nhân đáp: “Từ con giúp giác , lâu đau . Thỉnh thoảng cũng nhiễm lạnh nhưng đau lắm, Liễu Nguyệt xoa bóp cho một lúc là đỡ.” Bà Tưởng Nhược Nam đón lấy ly từ tay Liễu Nguyệt, tiếp: “Thực , giữ con là vì với con chuyện đứa bé trong bụng Thu Nguyệt.”

Tưởng Nhược Nam bà: “Mẫu với con điều gì?”

Thái phu nhân , điềm đạm đáp: “Ta ý kiến của con trong việc ?”

Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay, Thái phu nhân lo lắng nàng chấp nhận đứa con trong bụng Thu Nguyệt. Đương nhiên, bà sợ nàng, mà sợ Thái hậu nàng. Trước nàng chịu động phòng, Cận gia lấy lý do lo nối dõi tông đường nên Thái hậu chẳng thể gì. giờ tình hình như nữa, dù thế nào, việc thất thai chính thất là thể chấp nhận . Thái phu nhân sợ nàng mượn tay Thái hậu để giải quyết đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt.

Loading...