Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 206

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:19:09
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có điều, cuộc sống vốn là thế, thể chuyện gì cũng thuận theo ý . Dùng thái độ tích cực để đối mặt với hiện thực, luôn giữ cho trái tim lạc quan mới thể vui vẻ trong cuộc sống nhiều phiền muộn .

Đột nhiên mắt lóe lên, một con vật lông lá nhảy từ cành quế trong viện tử đến thềm cửa sổ. Lông nó trắng toát, đôi mắt dài hẹp, cái mũi cong cong. Chẳng cáo tuyết ư? Lúc , miệng nó đang cắn một con gà, sung sướng vui vẻ ném tay Tưởng Nhược Nam.

Nàng tức giận ném con gà xuống đất, đó túm lấy cái đuôi to của nó mà xách ngược lên: “Tiểu Bạch, tưởng là đầu bếp của ngươi chắc! Dăm ngày ba bữa đến sai nướng gà cho ngươi ăn! Còn nữa, con gà ngươi bắt ở hả?”

Con cáo tuyết dùng hai chân ôm lấy đầu, cơ thể đung đưa, ư ư thành tiếng, giống như đang tủi .

“Ngươi đừng tưởng bộ tịch như sẽ mềm lòng. Ta cho ngươi , ngươi mau về , ở đây nhiều , cẩn thận bắt đấy!” Tưởng Nhược Nam chỉ nó giáo huấn, bộ dạng cáo tuyết trông càng tội nghiệp hơn.

Nhắc tới con cáo tuyết , Tưởng Nhược Nam thật . Không nó ăn gà nàng nướng tới phát nghiện mà theo nàng từ bãi săn về tận đây. Cứ cách hai ngày tới gặp mặt nàng một , bắt một con gà tới cho nàng nướng, nhưng nào Tưởng Nhược Nam cũng nướng cho nó . Nó khôn miệng, chỉ ăn gà nàng nướng. Có nàng sai cung tì nướng, nó bèn ném con gà xuống đất! Nếu thỏa mãn nó, nó sẽ giở trò với nàng, lén lấy trộm y phục và trang sức của nàng; hoặc mang rắn, chuột cùng vài loại côn trùng bỏ phòng nàng. Nhìn nàng sợ hãi nhảy dựng lên la hét, nó cũng nhảy lên vui mừng thích thú.

Tưởng Nhược Nam tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể chạy thoát khỏi nó, cũng bắt nó, nàng chẳng đối phó với cáo tuyết thế nào, cuối cùng đành khuất phục, ngoan ngoãn nướng gà cho nó. Cứ thế, hai “” dần trở nên thiết. Sau khi quen , cáo tuyết bắt đầu thích gần gũi nàng, thỉnh thoảng còn trong lòng nàng. Những lúc Tưởng Nhược Nam nổi giận, nó đều giả bộ đáng thương. Nàng còn đặt tên cho nó, gọi nó là Tiểu Bạch.

Có điều, Tiểu Bạch chỉ tiếp cận gần gũi với một nàng, chỉ tin một nàng. Khi ngoài, nó tuyệt đối xuất hiện, đợi khi nàng ở một mới nhảy từ một góc khuất nào đó.

Tưởng Nhược Nam mắng thì mắng nhưng trong lòng vẫn thương cáo tuyết. Nàng đích xuống bếp nướng gà, mang lên phòng cho nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Bạch ăn ngon lành, Tưởng Nhược Nam xuống bên cạnh vuốt ve cáo tuyết, “Tiểu Bạch, ở đây nguy hiểm, nếu phát hiện , họ sẽ bắt nhốt ngươi , ngươi hãy mau về .”

“Tiểu Bạch, đây là nơi ở. Rất rộng ? ở đây nhiều , mỗi xuất hiện cẩn thận đấy.”

“Tiểu Bạch, vài hôm nữa, nơi sẽ thật sự trở thành nhà của , sẽ sống cả đời với yêu ở đây. Từ nhỏ một gia đình, luôn kề cận thương yêu . Bây giờ, dường như tìm . Sau , sẽ trân trọng, sẽ khiến nhà cửa yên bình gia đình hòa thuận, ấm áp.”

Tay nàng chống cằm, khóe miệng nở nụ hạnh phúc.

***

Sáng sớm hôm , Tưởng Nhược Nam cung thỉnh an Thái hậu.

Thái hậu kéo tay nàng, ngắm kĩ càng, “Nghe con gặp gấu, mau để ai gia xem xem mất miếng thịt nào ?”

Tưởng Nhược Nam đáp: “Suýt nữa thì gấu tát chết, cũng may Hoàng thượng kịp thời xuất hiện cứu con!”

Thái hậu : “Cũng may Hoàng thượng cứu con, nếu con chuyện gì, sẽ tha cho Hoàng thượng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-206.html.]

Diệp cô cô mang cho nàng, đầu với Thái hậu: “Thái hậu yên tâm, tiểu thư Nhược Lan lợi hại, trong cung đang lan truyền chuyện tiểu thư dùng roi đấu tay đôi với con gấu đấy.”

Thái hậu : “Chuyện cũng , nhưng Nhược Lan kể, Nhược Lan nhất định kể sẽ hấp dẫn hơn.”

Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu hào hứng, bèn thêm mắm dặm muối, khoa chân múa tay kể những gì thấy, khiến Thái hậu và Diệp cô cô chăm chú.

Kể xong câu chuyện, Tưởng Nhược Nam cạo gió cho Thái hậu, khi cạo gió nàng với về chuyện động phòng.

Trong thế giới lạ lẫm , luôn dành cho nàng sự ấm áp, luôn đối với nàng vô điều kiện chính là Thái hậu. Trong lòng nàng, Thái hậu giống như . Động phòng là việc quan trọng, đương nhiên nàng cho Thái hậu , để cần lo lắng vì chuyện của nàng nữa.

Thái hậu lặng lẽ hết, đó dậy, Diệp cô cô bước tới chỉnh y phục cho . Thái hậu đợi Nhược Lan rửa tay , vẫy nàng gần, bảo: “Ngồi xuống cạnh .”

Tưởng Nhược Nam xuống bên , Thái hậu nắm tay nàng, khẽ : “Giờ hãy cho , tại đột nhiên con đổi ý định? Trước khuyên con thế nào con cũng đồng ý cơ mà.”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, chậm rãi đáp: “Thái hậu, Thiệu Khang từ nay về sẽ một lòng một với con, con cho cơ hội, cũng là cho chính bản một cơ hội. Từ nhỏ con , cha thường xuyên ở ngoài chiến trường, mặc dù v.ú nuôi đối với con nhưng trong mắt bà, dù con vẫn là chủ nhân. Con cô đơn, cho dù đó gả về một gia đình danh giá như thế, con vẫn cảm giác gia đình…”

Nàng là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, bọn trẻ con thường xuyên cãi vã tranh giành từ quả táo cho đến cái áo. Dù nàng lấy lòng của viện trưởng, đối đãi khác, nhưng trong mắt viện trưởng, nàng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mánh lới, ranh ma mà thôi.

Không ai với nàng, quan tâm tới nàng mà cần điều kiện, dần dần nàng cũng quen với điều đó, thậm chí còn cảm thấy đó là điều hết sức hiển nhiên.

“Trước mặt Thiệu Khang con luôn ngang ngược, cậy Thái hậu mà cự tuyệt . tức giận tới mức nào, hiểu con tới , cũng bao giờ tìm cách tổn thương con, luôn nghĩ cho con. Chàng khiến lòng con ấm áp, khi ở bên con vui vẻ, yên tâm, giống như bảo vệ bao bọc. Thái hậu, cũng hiểu với tính cách của , thể hứa hẹn thề bồi với con như thế cũng việc dễ dàng gì. Không buột miệng chơi, nên con nguyện tin .”

Thái hậu khe khẽ thở dài, “Nhược Lan, đàn ông năm thê bảy là chuyện hết sức bình thường, cho dù bây giờ hứa với con, nhưng cuộc sống còn dài, trong phủ còn thất, e là khó mà giữ lời hứa . Đàn ông, cho dù bên cạnh bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần coi trọng nhất là con, thế cũng là . Nếu lòng con thoải mái, luôn ghen tuông đố kị, nếu giữ lời hứa mà phòng phụ nữ khác, con sẽ thế nào đây? Nhược Lan, hãy ai gia, đừng cố chấp những việc như thế nữa, nhân cơ hội , mau mau sinh đích tử, lòng khác thì xem trọng nhất vẫn là con.”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, Thái hậu, vẻ mặt nàng điềm tĩnh, ánh mắt kiên định: “Thái hậu, từ nay về , con sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ của chúng con. nếu chỉ một con cố gắng mà chịu cho … Nếu ngày phản bội lời thề thật, con sẽ từ bỏ.”

Một khi trái tim chịu từ bỏ, sẽ bao giờ đầu nữa, cũng sẽ cơ hội nữa.

Thái hậu thấy ý nàng quyết, khuyên nữa cũng vô ích, thầm thở dài, im lặng. bà vẫn cho rằng, chỉ cần Nhược Lan sinh con xong, tâm ý sẽ đổi, nàng cũng sẽ chịu thỏa hiệp thôi. Mặc dù thương Nhược Lan, nhưng Thái hậu vẫn cho rằng sự kiên định của nàng thật vô lý, cuối cùng tổn thương vẫn là nàng.

Giống hệt như cha nàng .

Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu nặng nề, vội vàng đổi đề tài, hỏi về vết thương của Hoàng đế. Thái hậu đáp: “Thái y vết thương nhẹ, chịu khó điều dưỡng, nếu sẽ để di chứng!”

Tưởng Nhược Nam bỗng cảm thấy , nàng vết thương của là do đập đá khi lăn xuống sườn dốc, nếu một lòng một bảo vệ nàng thì cũng đến nỗi nghiêm trọng như thế. Theo lí, nàng nên tới thăm , nhưng hiện đang ở trong cung, nàng là ngoại quyến, thể tùy tiện đó. Hơn nữa, nàng cũng đến gần .

Nàng lấy phương pháp thực liệu chuẩn từ , “Đây là phương pháp điều trị bằng thực liệu giúp điều dưỡng nội thương, lẽ sẽ giúp ích ít nhiều cho Hoàng thượng, mong Thái hậu hãy đưa cho ngự y xem qua.”

Loading...