“Từ khi chuyển hẳn về nhị phòng, nhị phu nhân sai nô tỳ giặt quần áo, những giặt quần áo của nhị gia, nhị phu nhân, mà đến quần áo của bọn a , ma ma cũng đều sai nô tỳ giặt. Có nô tỳ mới khẽ kháng cự vài câu, nhị phu nhân vả miệng, còn mắng chửi nô tỳ bằng những từ ngữ khó …”
Vu Thu Nguyệt hào hứng hỏi: “Nhị phu nhân những gì?”
Hồng Hạnh đỏ mặt, thút thít đáp: “Nói rằng: Đừng tưởng nghĩ cách trèo lên giường của nhị gia là thành phượng hoàng, giờ chỉ là một thông phòng, mà thông phòng thì vẫn là nô tỳ, là nô tỳ thì việc! Nói rằng nếu nô tỳ , sẽ cho nô tỳ ăn cơm!”
Đến đây, cô hét lên, chồm tới gần Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt chán ghét né tránh, Hồng Hạnh quá đà ngã lăn đất. Cô ngẩng đầu lên Vu Thu Nguyệt, ấm ức : “Di nương, chỉ cần theo nhị gia sẽ một cuộc sống no đủ, sẽ chủ nhân. bây giờ xem, nô tỳ sống cuộc sống như thế nào, còn bằng a nữa. Trước khi còn ở Thu Đường viện, chỉ khác sắc mặt của nô tỳ, chứ nô tỳ bao giờ sắc mặt bọn a khác! Giờ đây, nô tỳ còn bằng cả a nữa, xem bộ dạng của nô tỳ, nhị gia tay nô tỳ còn thô ráp hơn cả vỏ cây, sờ nhị gia khiến nhị gia gai hết cả lên, còn bảo nô tỳ chẳng da thịt, giống như cành cây khô, còn để nô tỳ hầu hạ nữa! Di nương, trong nhị phòng, nô tỳ còn bằng chó lợn, ai cũng thể sai bảo nô tỳ, mắng chửi nô tỳ!”
Hồng Hạnh bò dậy, ôm chặt lấy chân Vu Thu Nguyệt, gào lên: “Di nương, nô tỳ lời di nương nên mới nông nỗi , di nương thể bỏ mặc nô tỳ ! Còn tiếp tục như , nô tỳ sẽ giày vò tới chết, di nương thể thấy nô tỳ c.h.ế.t mà cứu! Xin di nương nể tình nô tỳ tâm sức vì , ngay cả tiểu thư cũng dám phản bội, nhất định giúp nô tỳ !”
Vu Thu Nguyệt cúi xuống hình ngừng run lên bần bật của Hồng Hạnh, nhạt, thầm nghĩ, ngươi ngày hôm nay đều do ngươi tự gây , mà ngươi cũng tin, dám dụ dỗ nhị gia thật? Không mở to mắt mà thùng dấm chua nhị phu nhân là thế nào ư? Mặc dù trong lòng nghĩ , nhưng ngoài mặt vẫn để lộ bất kỳ tâm tư nào, Vu Thu Nguyệt nhấc chân khẽ hất Hồng Hạnh , chậm rãi cất lời: “Hồng Hạnh, chuyện giúp ngươi.”
Hồng Hạnh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt Vu Thu Nguyệt sắc như dao: “Di nương, thật sự bỏ mặc nô tỳ?” Giọng âm trầm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vu Thu Nguyệt thất kinh, vội vàng , đỡ lời: “Hồng Hạnh, ai bảo giúp ngươi chứ, nhưng chuyện thật sự giúp nổi. Ngươi , giờ quyền thế thất sủng, dựa cái gì để giúp ngươi?”
“ nhị phu nhân là biểu tỷ của di nương, nếu di nương chịu giúp nô tỳ vài câu thì nhị phu nhân nhất định sẽ nể mặt !” Nói tới đây, Hồng Hạnh nham hiểm nén giọng: “Di nương, đừng thách thức nô tỳ, nô tỳ ngày hôm nay đều do di nương gây cả, nô tỳ sống dở c.h.ế.t dở, di nương cũng đừng mong yên !”
Vu Thu Nguyệt căm hận vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi , cô bước tới đỡ Hồng Hạnh dậy, chậm rãi : “Hồng Hạnh, ngươi hà tất những lời như thế, chúng là cùng một con thuyền, thể bỏ mặc quan tâm tới ngươi? ngươi hãy nghĩ thử xem, đây là việc dùng tình cảm thể giải quyết ư? Hơn nữa, cho dù tới đỡ cho ngươi, thì sẽ nghĩ thế nào? Đến khi , e rằng cuộc sống của ngươi còn khốn khổ hơn!”
Hồng Hạnh sắc mặt tái nhợt, “Vậy… nô tỳ thế nào? Lẽ nào để mặc nhị phu nhân giày vò tới chết?”
“Ngươi đừng cuống, sẽ để ngươi c.h.ế.t , sẽ chỉ cách cho ngươi. Chỉ cần ngươi theo lời , nhất định thể giải quyết khó khăn mắt!” Nói , Vu Thu Nguyệt ghé sát tai Hồng Hạnh, thì thầm một hồi.
Hồng Hạnh do dự: “Như ? Ngộ nhỡ Thái phu nhân trừng phạt nô tỳ thì thế nào?”
Vu Thu Nguyệt , “Ngươi yên tâm, phu nhân nhà ngươi sẽ thấy c.h.ế.t mà cứu . Hơn nữa, mẫu ngươi cũng sẽ ngươi chết, ngươi cứ yên tâm mà theo lời . Không sai !” Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Huống hồ bây giờ, ngươi lựa chọn khác ? Cũng chỉ là đặt cược cả canh bạc mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-215.html.]
Hồng Hạnh thoáng d.a.o động, một lúc mới hạ quyết tâm: “Được, nô tỳ lời !”
Vu Thu Nguyệt tươi tắn: “Chỗ tiện ở lâu, ngươi hãy về , khi thì cẩn thận một chút.”
Hồng Hạnh gật đầu lui , Vu Thu Nguyệt theo bóng Hồng Hạnh, nhạt. Hai ngày nữa kịch để xem .
***
Gần tối, Cận Thiệu Khang hồi phủ, đầu tiên tới thỉnh an Thái phu nhân, đó đến Thu Đường viện ăn tối cùng Tưởng Nhược Nam.
Vừa phòng, vội đóng cửa, kéo tay Tưởng Nhược Nam đến bàn trang điểm, bộ dạng thần bí.
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Chàng gì ?”
Cận Thiệu Khang nàng trong gương, mỉm nhưng đáp, đó, rút từ trong tay áo một cái trâm.
Tưởng Nhược Nam đầu thì thấy là một cái trâm vàng hình con bướm, bên khảm đá hồng ngọc, chạm khắc tinh xảo. Nàng kinh ngạc vô cùng, đưa tay đón lấy: “Tặng cho ?”
Cận Thiệu Khang : “Trên đường từ phủ nha về nhà ngang qua một cửa hàng bán châu báu. Bình thường bao giờ đấy, nhưng hôm nay tại xem, đó thích ngay cây trâm . Lúc đó nghĩ, nàng nhất định cũng sẽ thích.”
Tưởng Nhược Nam vui sướng ôm lấy eo : “Thiếp thích, cảm ơn !”
Không vui vì chiếc trâm, mà vui vì tâm ý của dành cho nàng. Người khô khan như mà giờ còn tặng trang sức cho nàng, thể thấy trong lòng lúc nào cũng nhớ tới nàng!
Cận Thiệu Khang thấy nàng vui như , thì cũng hạnh phúc.
Vì thế gian nhiều thích tặng quà như , lẽ là vì thấy vẻ mặt vui mừng của tặng.
Cận Thiệu Khang đón lấy cây trâm trong tay nàng: “Nào, để cài giúp nàng.”