Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:58:19
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mắt nàng khỏi cảm thán thầm trong lòng, tim bất giác đập nhanh hơn.

Đáng tiếc, đáng tiếc là một tên khốn.

Tưởng Nhược Nam lắc đầu, lặng lẽ thở dài liên tục.

“Cô cái gì?” Cận Thiệu Khang lạnh lùng lên tiếng.

Lúc Tưởng Nhược Nam mới nhận ánh mắt của quá tùy tiện, cái như xuyên thấu tất cả của , lòng nàng chút run sợ, bất giác đảo mắt, chuyển sang chỗ khác: “Thiếp… Thiếp đang ngắm xe ngựa.”

“Xe ngựa chẳng là của phủ tướng quân nhà cô ? Còn ngắm đủ?” Hắn mặt , thản nhiên .

chính vì cái giọng thản nhiên mà khiến nàng nổi giận: “Thì đang ngắm xe ngựa của nhà đấy!”

Cận Thiệu Khang mặt , lạnh lùng hừ một tiếng, lát mới : “Cứ cho là cô ngắm xe ngựa , nhưng mắt cũng đừng liếc linh tinh!”

Khốn kiếp, ăn mà đáng ghét thế chứ?

“Như cả thôi!” Tưởng Nhược Nam cũng lạnh lùng đáp .

Cận Thiệu Khang lập tức hẳn sang, các đường nét mặt càng thêm băng giá trầm mặc, nhưng vì quá tuấn, nên tạo một ma lực vô cùng đặc biệt. “Ý cô là gì?”

Có điều lúc tâm trạng của Tưởng Nhược Nam thoải mái, nên nàng quyết định phớt lờ “vẻ mặt, nàng nhướn mày lên, dùng một thứ giọng châm chích đủ để khác tức chết, : “Mắt liếc linh tinh tại đang liếc linh tinh chứ?”

Mặt Cận Thiệu Khang trầm xuống, chằm chằm Tưởng Nhược Nam, từ tỏa luồng khí lạnh buốt, như thể khiến trái tim đông cứng .

“Tưởng Nhược Lan, ai ăn với phu quân của như cô ? Chồng chỉ phép , chồng giận cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ. Đến đạo lý cơ bản mà cô cũng hiểu ?”

Chồng giận cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ?

Ngất xỉu!

Tưởng Nhược Nam giận quá hóa buồn , mắt nàng đang gì thế nhỉ? Hắn đúng là tên đàn ông gia trưởng phong kiến điển hình! Ông già Khốt--bít!

Tưởng Nhược Nam hừ khẽ một tiếng, tranh luận lý lẽ với tên cổ lỗ sĩ nữa, mặt , vô thức giơ tay kéo rèm cửa sổ lên ngoài.

Ai ngờ bên cạnh nàng vẫn thấy bất mãn, lạnh giọng: “Ngồi xe ngựa vén rèm cửa sổ, tùy ý ngó ngoài, để thấy mặt, đây là đạo lý mà một đứa trẻ con cũng , cô ?”

Tưởng Nhược Nam chẳng buồn động đậy, coi như thấy.

Đường gân trán Cận Thiệu Khang giật giật, bất giác cao giọng: “Tưởng Nhược Lan, đang chuyện với cô đấy!”

Tưởng Nhược Nam vẫn lờ .

Cận Thiệu Khang thể nhịn thêm nữa, hét lên: “Tưởng Nhược Lan!”

Lúc Tưởng Nhược Nam mới đầu , ấm ức , vẻ mặt vô tội, : “Hầu gia chẳng dạy, chồng vợ chỉ , chồng giận cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ. Thiếp đang rửa tai lắng , đang nhún nhường nhẫn nhịn, sai ư?”

Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, tất cả các dây thần kinh trong não đều co giật ngừng. Khuôn mặt tuấn bỗng tái , đỏ rực lên, cuối cùng chuyển thành màu trắng bệch, n.g.ự.c phập phồng nhấp nhô mãi mới hít một thật sâu, ngoắt đầu chỗ khác, Tưởng Nhược Nam thêm nào nữa.

Tưởng Nhược Nam cũng mặt , cố nhịn tới mức cơ mặt co giật, nghĩ tới khuôn mặt tức giận tới biến dạng của , trong lòng chỉ thể bật lên một từ, đấy chính là “Sướng”!

Còn “sướng” đủ thì bên tai vang lên giọng đáng ghét , “Tưởng Nhược Lan, thật sự tò mò, trong vòng mười ngày cô sẽ học quy tắc thế nào?”

Tưởng Nhược Nam , : “Đủ để mẫu đồng ý cho dự tiệc tiếp khách!”

Cận Thiệu Khang nhạt, “Ta nghi ngờ!”

“Ồ,” Tưởng Nhược Nam giống như con mèo nổi giận lông mao dựng ngược hết cả lên, “Nếu Hầu gia ngại thì hãy đánh cược với !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-22.html.]

“Đánh cược?” Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng, thấy đề nghị thật ấu trí, Cận Thiệu Khang chơi trò đó? mở miệng thể khống chế suy nghĩ của : “Được, nếu cô thua thì chép một trăm cuốn ‘Nữ luận ngữ’.”

“Được! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu thắng, Hầu gia đồng ý với một chuyện.”

Cận Thiệu Khang nhướn nhướn mày, điềm đạm : “Sẽ ngày !”

Tưởng Nhược Nam cũng nhạt, “Đến ngày mới !”

Hai sang hai hướng khác , lưng về phía đối phương, chẳng buồn bận tâm.

lúc , xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh, Tưởng Nhược Nam vững, nên túm lấy cái gì đó, nhưng xung quanh chẳng gì để túm cả. Nàng cố gắng giữ vững , tay ôm ngực, còn kịp thở câu “may quá” thì chiếc xe tiếp tục rung lắc mạnh.

Lúc thì Tưởng Nhược Nam thể trụ vững nữa, theo quán tính, cả cơ thể nàng ngã nhào lòng Cận Thiệu Khang!

Chiếc xe rung lắc một lúc thì bắt đầu định trở , tiếp tục tiến về phía . Tưởng Tử An cưỡi ngựa chạy song song bên ngoài xe vọng : “Hầu gia, là tránh mấy ổ gà nên xe mới chao đảo như . Hầu gia chứ?”

Một lúc , từ trong xe mới vọng giọng buồn bực của Hầu gia: “Không .”

Tưởng Tử An nhận câu trả lời bèn yên tâm, thúc ngựa tiếp tục chạy về phía .

Trong xe.

Tưởng Nhược Nam ngang đùi Cận Thiệu Khang, tay túm chặt lấy chỗ áo ở n.g.ự.c , qua lớp vải mỏng manh thể cảm nhận ấm từ làn da bên trong, cùng với các thớ thịt săn chắc, thấp thoáng ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt lạ lẫm, nhưng cũng đủ để nàng mặt đỏ tim đập, giống như ánh mặt trời cơn mưa, giống như mùi cỏ non xen bùn đất, một thứ mùi đặc biệt chỉ ở đàn ông.

Mặt Tưởng Nhược Nam đột nhiên đỏ bừng, hai kiếp , đây là đầu tiên nàng mật với đàn ông thế

Nàng ngẩn ngơ, nhất thời nên phản ứng thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lúc ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp khuôn mặt tuấn như khuôn mặt của một vị thần, lúc khuôn mặt đang nhăn nhúm giống như một đống dây thừng, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, chau mày, môi mấp máy, khẽ : “Còn mau dậy!”

Tưởng Nhược Nam như tỉnh mộng, mặt nóng rực, liên miệng xin : “Xin , xin , cố ý, dậy đây, dậy ngay đây.” Nói xong, nàng luống cuống tìm cách dậy.

Tưởng Nhược Nam trong lúc bối rối, tay túm eo của Cận Thiệu Khang, đang định vịn đấy để dậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng rinh rích, ngay đó giọng Cận Thiệu Khang nhớn nhác:

“Đừng, đừng sờ đấy!”

“Thiếp sờ!” Tưởng Nhược Nam mặt tái mét như màu gan lợn, vội vàng giải thích, càng nóng lòng dậy ngay, hai tay túm chặt lấy eo .

“Ha ha, buồn quá. Tưởng Nhược Lan, cô thật đáng chết… Đừng, đừng sờ cả… Ha ha…”

Cận Thiệu Khang thể kìm bật thành tiếng, cơ thể vặn vẹo, thoát khỏi tay nàng, nhưng buồn chịu , chẳng còn sức mà tránh. Trong lúc giằng co, hai tay vô tình ôm chặt lấy Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam ôm chặt giận hổ, ngẩng đầu lên, mở miệng định mắng: “ là đồ háo…”

khi thấy mặt , lập tức nàng còn gì tiếp nữa…

Hắn đang .

Thì khi như thế, tươi tắn như hoa mùa xuân, dịu dàng như ánh trăng mùa thu.

Khi hai mắt híp thành một đường chỉ nhỏ, đôi môi cong lên như vầng trăng khuyết, để lộ hàm răng sáng bóng.

Điều khiến thể chịu đựng là…

Hắn… còn lúm đồng tiền!

Trên má một lúm đồng tiền nho nhỏ! Tròn tròn, nông nông, thoắt ẩn thoắt hiện.

Bình thường nên nhận , còn bây giờ lúm đồng tiền như nụ hoa chúm chím nở, phát một thứ ma lực thể hút hồn khác!

Loading...