Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:10:53
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khó khăn lắm Tưởng Nhược Nam mới kìm nước mắt.
Nàng Thanh Đại giữa nội điện, con gái quỳ ở đó, xinh tươi mới như đóa hoa lan, tiếng hát của nàng , điệu múa của nàng , phong thái độc đáo của nàng , đều là những thứ vũ khí sắc bén!
Một con gái như ban cho Cận Thiệu Khang, lâu dài, Cận Thiệu Khang thể động lòng? ngay lập tức, nàng cúi đầu, thầm tự trách bản . Tưởng Nhược Nam, ngươi đang nghĩ gì thế? Sao ngươi chút lòng tin nào với như thế, ngươi thể niềm tin với bản như thế? Cuộc đời phía còn dài, Cận Thiệu Khang giữ chức vụ cao, sẽ gặp bao nhiêu mỹ nữ dung mạo tuyệt vời. Nếu gặp mỹ nữ nào ngươi cũng hoang mang lo sợ, thì hà tất ngươi quyết định ở bên , hà tất tự ngược đãi bản ?
Nàng bước lên phía khẩn cầu Cảnh Tuyên Đế thu thánh mệnh, nhưng nàng , cũng vô ích. Việc bố trí từ cả , hạ chỉ mặt chúng thần chính là để họ thể cách nào kháng chỉ. Cho dù nàng mạo hiểm cả tính mạng của cũng thể đổi sự thật .
Giữa nội điện, Cận Thiệu Khang vẫn còn định khẩn cầu, nhưng sắc mặt Hoàng thượng mỗi lúc mỗi tối , thấp thoáng ý giận.
Cận Thiệu Khang trong lòng phần kinh hãi, đành dập đầu tạ ân.
Cảnh Tuyên Đế hào sảng, lúc đó mới : “Thế mới chứ, phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ, trẫm cũng là ý , ái khanh thể hiểu là !” Nói xong, ánh mắt vô tình liếc Tưởng Nhược Nam, thấy sắc mặt nàng mặc dù nhợt nhạt nhưng thể hiện điều gì quá đáng, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Cảnh Tuyên Đế khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, nhanh thôi nàng sẽ hiểu, thứ mà nàng , cũng thể cho nàng .
“Tiếp tục uống rượu, tiếp tục uống rượu! Tấu nhạc lên!” Cảnh Tuyên Đế .
Đại điện khôi phục khí náo nhiệt đó.
Thanh Đại dậy, lẳng lặng lui xuống, khi , còn đầu Cận Thiệu Khang vẫn quỳ điện, miệng nở nụ .
Cận Thiệu Khang chẳng nàng , lên về bên Tưởng Nhược Nam.
“Nhược Lan…”
Tưởng Nhược Nam cầm ly rượu, rượu sánh ngoài, Tưởng Nhược Nam ngửa cổ uống cạn.
“Nhược Lan…” Giọng Cận Thiệu Khang càng dịu dàng hơn, vô cùng lo lắng, thò tay xuống gầm bàn nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng.
Tay nàng lạnh. Cận Thiệu Khang xót xa vô cùng.
“Hầu gia, hiểu là bất đắc dĩ, hiểu.” Tưởng Nhược Nam khẽ .
“Chuyện hứa với nàng tuyệt đối sẽ đổi.” Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn.
Tưởng Nhược Nam sang , đôi mắt nàng như hắc ngọc sâu thấy đáy, nàng nhẹ nhàng đáp: “Thiếp tin !”
Sau đó, hai mặc dù vẫn tươi trò chuyện, nhưng tâm trạng còn vui vẻ như nữa.
Cảnh Tuyên Đế ngược vui, đó đều với chúng thần, nhiều. Tưởng Nhược Nam thèm nào nữa.
Hắn rõ suy nghĩ của nàng, nhưng vẫn cố ý dùng chiêu , sự cảm kích và những tình cảm dành cho lúc , vì chuyện mà dần dần tan biến.
Tan tiệc, Tưởng Nhược Nam vẫn tươi cáo biệt những nữ quyến khác. Cho dù trong lòng nàng vui tới , nàng cũng sẽ để khác . Sự thông cảm và xót thương của họ nàng cần, chẳng ích lợi gì.
Lúc , một thái giám đến bên Tưởng Nhược Nam, : “Hầu phu nhân, Thái hậu cho mời.”
Cận Thiệu Khang với nàng: “Ta đợi nàng ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-226.html.]
Tưởng Nhược Nam gật đầu, theo thái giám .
Thái giám mời nàng lên kiệu, cung kiệu màu đỏ đung đưa trong đêm tối.
Một lát , Tưởng Nhược Nam vén rèm cửa sổ, ngoài, lập tức chau mày: “Hình như đường tới Từ Ninh cung.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái giám hầu theo kiệu đáp: “Đến Ngự hoa viên, đang đợi Hầu phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay chuyện gì, một lúc hoảng loạn, nàng bình tĩnh trở . Rất , nàng thật sự , còn gì nữa?
Ngự hoa viên chìm trong bóng tối, hoa cỏ trùng trùng, bóng cây san sát, đình đài lầu các giống như những quái thú sừng sững trong đêm.
Tưởng Nhược Nam xuống kiệu, lập tức thấy Cảnh Tuyên Đế đang giữa đình hóng mát.
Thân mặc long bào mặc dù trong bóng tối nhưng vẫn thấp thoáng phát sáng, vô cùng bắt mắt, dường như long bào khi khoác trở lên đặc biệt hơn.
Thái giám và phu kiệu lặng lẽ lui xuống, xung quanh tĩnh lặng.
Tưởng Nhược Nam nhạt: “Từ bao giờ, Hoàng thượng cũng bắt đầu giả truyền ý chỉ?”
Cảnh Tuyên Đế thở dài, khỏi đình, khuôn mặt tuấn dần hiện ánh trăng.
“Nếu thế, nàng chịu tới gặp ?”
Vầng trăng sáng tròn như chiếc đĩa bạc, ánh trăng tinh khiết phủ lên mặt đất một màu trắng xóa.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, , “Không Hoàng thượng truyền thần phụ tới đây là việc gì? Nếu việc gì, thần phụ xin cáo lui !” Nói xong, nàng khẽ nhún định .
Cảnh Tuyên Đế bước lên phía , kéo tay nàng .
Tưởng Nhược Nam vội hất giống như hất thứ gì đó bẩn thỉu. Vì dùng lực mạnh, khiến Cảnh Tuyên Đế vốn khỏe hẳn loạng choạng một phen.
Cảnh Tuyên Đế ngờ Tưởng Nhược Nam phản ứng mạnh như thế, điều khiến càng thể chịu đựng đó là ánh mắt của nàng, ánh mắt chán ghét và căm hận. Nhớ màn ân ái dịu dàng giữa nàng và Cận Thiệu Khang, trong lòng Cảnh Tuyên Đế dậy nỗi ghen tuông.
Hắn nhạt hai tiếng: “Nhược Lan, hôm nay trẫm ban Việt nữ cho An Viễn Hầu, nàng thấy thế nào?”
Hắn bước lên phía hai bước, gần nàng, sắc mặt trắng nhợt ánh trăng.
“Người con gái hát múa giỏi, giọng ngọt, nàng xem An Viễn Hầu thể khống chế dục vọng của bản trong bao lâu? Giờ nàng còn tin như lúc đầu nữa ?”
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy nổi giận, nàng ngẩng phắt đầu lên, thẳng mắt : “Quả nhiên Hoàng thượng cố ý! Làm chuyện như thế, Hoàng thượng đắc ý lắm ? Khiến thần phụ đau khổ khó chịu, Hoàng thượng vui lắm ?”
Cảnh Tuyên Đế nhạt, “Nhược Lan, bây giờ nàng hận lắm chứ gì? Sao, nàng sợ ? Nàng sợ mỹ nhân sẽ cướp mất trái tim của tướng công nàng?”
Tưởng Nhược Nam khẽ : “Hoàng thượng, cho dù như thế thì đổi sẽ gì?”
Các đường nét khuôn mặt Cảnh Tuyên Đế bỗng căng , ánh mắt bốc lửa.
“Ta chỉ cho nàng , vốn như nàng nghĩ ! Thứ thể cho nàng, cũng thể! Thứ nàng , ai thể cho!”
“Người sai !” Tưởng Nhược Nam thẳng mặt , từng chữ rõ ràng: “Người thế cũng chẳng ích gì! Thần phụ tin , thần phụ tin lời hứa của , thần phụ sẽ cố gắng để giữ tình cảm của , thần phụ tin hai chúng thần thể vượt qua thử thách. Cho dù là ai, cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm giữa phu thê thần phụ!”