Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:58:48
Lượt xem: 157
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Nhược Nam vịn tay Hồng Hạnh bước xuống, vẫy vẫy tay với Tưởng Tử An: “Bọn chỉ đùa thôi mà, , lát nữa dỗ dành một chút là xong mà.” Để nàng phu quân chán ghét, vinh dự lắm ?
Tưởng Tử An nghĩ đến cảnh mật của họ đó, hình như cũng tin lời nàng.
Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam một một Tưởng phủ.
Tưởng phủ rõ ràng là phú quý bằng Hầu phủ, nhưng đình đài lầu các, trường hoa xà chạm cũng coi là tinh tế trang nhã.
Tưởng Hoài Viễn đang ở cửa đại sảnh đợi hai .
Tưởng Hoài Viễn chừng hơn buốn mươi tuổi, eo tròn bụng to, khuôn mặt núng nính đầy thịt đang nở một nụ tươi đầy nịnh bợ đưa hai họ trong.
Cận Thiệu Khang ở đại sảnh, còn Tưởng Nhược Nam khi hành lễ với Tưởng Hoài Viễn xong bèn phòng gặp bá mẫu Kiều thị.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều thị tầm hơn ba mươi tuổi, da mặt trắng mịn, mặt mày thanh tú, mặc một chiếc áo lụa mỏng màu mật ong màu vàng nghệ, tóc rẽ kiểu song phượng, cài một cây trâm bằng vàng, mặt nở nụ mỉm đoan trang, đôi mắt phượng nhỏ và dài khiến cảm giác đây là một phụ nữ tinh nhanh.
Bà đang chiếc ghế dài bằng gỗ lim, chạm khắc tinh tế, bên cạnh là một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng nõn, mắt hạnh mày liễu, khuôn mặt nhỏ xinh, một mỹ nhân cổ đại điển hình. Ký ức của Tưởng Nhược Lan còn lưu giữ nhiều thông tin về cô bé , đây chính là huyền nữ của Kiều thị, đường của Tưởng Nhược Lan - Tưởng Sính Đình[2]. Lúc Tưởng Sính Đình đang nàng tươi.
[2] Trong tiếng Trung, Sính Đình nghĩa là tha thướt (chỉ con gái xinh thướt tha).
Thấy Tưởng Nhược Nam , Kiều thị , dậy kéo Tưởng Nhược Lan xuống cạnh , thiết hỏi thăm nàng mấy câu, đại loại như “Sống ?” “Ở Hầu phủ quen ?” “Hầu gia đối với con ?” Vân vân, giống như sự quan tâm của dành cho con gái .
Tưởng Nhược Nam thói quen tố khổ, mà cho dù định tố khổ thì đối tượng cũng thể là những ăn tươi nuốt sống tài sản của , nên nàng lập tức mỉm tất cả đều .
Trong ấn tượng của Tưởng Nhược Nam, Kiều thị luôn đối xử với nàng rộng rãi, đồ ăn cái mặc của nàng so với Tưởng Sính Đình chỉ hơn chứ kém, nhưng sự thiết quan tâm của Kiều thị khiến Tưởng Nhược Nam thấy tự nhiên. Nàng luôn cảm thấy, kẻ ngấm ngầm bày mưu tính kế để chiếm đoạt tài sản của cháu gái như bà , tuyệt đối sẽ đối xử thật lòng với nàng.
Nói chuyện với Kiều thị một lúc, Tưởng Sính Đình bèn kéo nàng phòng cô . Tưởng Sính Đình để nàng xuống bên kỉ, khi gọi a dâng và điểm tâm lên bèn bảo bọn chúng lui , giống như chuyện gì đó bí mật cần riêng với Tưởng Nhược Nam .
Đợi bọn a lui cả ngoài, Tưởng Sính Đình mới nàng, giơ tay : “Đường tỷ, chẳng tỷ nên quà cảm tạ ?”
“Quà cảm tạ gì?” Tưởng Nhược Nam hiểu.
Tưởng Sính Đình nhướn mày, cổ quái: “Nếu là dạy cho tỷ cách đó, thì tỷ thể trở thành Hầu phu nhân như mong ước chứ?”
Vì những lời của Tưởng Sính Đình mà trong đầu Tưởng Nhược Nam bỗng dưng xuất hiện một đoạn ký ức. Trong ký ức chính Tưởng Sính Đình dạy Tưởng Nhược Lan tạo cơ hội tỉ thí b.ắ.n cung cùng Hoàng thượng, khi nàng thắng bèn ép Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.
Tưởng Nhược Nam thẳng , Tưởng Sính Đình một lượt từ đầu tới chân qua kỉ, một cô nương mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà thể nghĩ cách thâm hiểm như thế, đúng là hề đơn giản!
Có điều cô thật là vì cho Tưởng Nhược Lan ? Lẽ nào cô rằng Tưởng Nhược Lan sẽ đối xử như thế nào trong Hầu phủ? Nhìn từ bề ngoài thì vẻ như cô giúp Tưởng Nhược Lan đạt tâm nguyện, thực tế, cái c.h.ế.t của Nhược Lan mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của nàng gây nên, nhưng cô gái trẻ mặt nàng đây chắc chắn tránh khỏi liên quan.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lạnh buốt sống lưng, bất giác nảy sinh sự đề phòng đối với cô nương .
Tưởng Sính Đình bối rối ánh mắt như xuyên thấu tất cả của Tưởng Nhược Nam, cảm thấy vị đường tỷ ngốc nghếch và thô lỗ hôm nay chút khác thường. Vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, cứ như biến thành một khác .
Tưởng Sính Đình thu tay , khan hai tiếng, đùa : “Lẽ nào tỷ tỷ quên sự giúp đỡ của nhanh như thế ?”
Tưởng Nhược Nam cô một lúc đột nhiên mỉm đáp: “Sao quên chứ? Sự giúp đỡ của luôn ghi nhớ!” Rồi hỏi: “Không tạ lễ bằng cái gì?”
Sóng mắt của Tưởng Sính Đình dập dềnh, vô cùng yêu kiều, cô khẽ , đáp: “Tạm thời cứ để đấy , tiểu việc nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ từ chối là !”
Tưởng Nhược Nam cũng : “Vậy , đến khi hẵng .”
Tưởng Sính Đình nàng chớp chớp mắt, dướn về phía , cất giọng như thăm dò: “Hầu gia thật sự đối với tỷ tỷ ?”
Lúc Tưởng Nhược Nam ý đề phòng cô nên đương nhiên sẽ thật, mà đáp: “Cũng là , nhưng tạm , nếu , hôm nay thể về mặt cùng .” Tưởng Nhược Nam cô , tươi như hoa.
Tưởng Sính Đình chăm chú quan sát sắc mặt nàng, lòng cũng Nhược Lan là một bao giờ dối, mà ngờ rằng đang mặt cô đây còn là Nhược Lan mà cô nữa. Vì Tưởng Nhược Nam thế, cô hề hoài nghi, vẻ mặt trở nên gượng gạo, sự thất vọng lộ rõ che giấu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-24.html.]
Tưởng Nhược Nam thầm nhạt, những chịu khi khác sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù “ khác” là của .
Nhà đẻ của Tưởng Nhược Lan thật chẳng ho gì! Sau vẫn nên ít qua thì hơn.
Hai chuyện thêm một lúc nữa, a mời họ tiền sảnh dùng cơm.
Vợ chồng Tưởng thị và hai con cùng dùng bữa trưa với Hầu gia và Tưởng Nhược Nam với bộ dạng hết sức nhã nhặn. Trên bàn ăn, khuôn mặt nghiêm nghị như “quân bài” của Cận Thiệu Khang chẳng dịu chút nào, khiến cha con Tưởng Hoài Viễn ý định bợ đỡ lấy lòng cảm thấy thật thất bại. Kiều thị ân cần chăm sóc Tưởng Nhược Nam, thể hiện sự yêu thương hiền từ của .
Còn Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam chẳng ai câu nào. Có điều điều nhà họ Cận lễ giáo thâm nghiêm, chuyện trong lúc ăn nên họ cũng suy nghĩ nhiều.
Bữa cơm kết thúc trong khí hết sức gượng gạo và kỳ dị.
Sau bữa cơm, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam lên xe hồi phủ.
Trên đường về, vẫn là đoàn ngựa của Tưởng phủ tiễn họ, điều Cận Thiệu Khang yêu cầu cưỡi ngựa, xe với Tưởng Nhược Nam nữa. Không đối mặt với bộ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam thoải mái vui vẻ hơn.
Khi hai họ về tới Hầu phủ bèn tới chào Thái phu nhân.
Lúc đến chỗ Thái phu nhân, bà đang dựa chiéc gối hoa văn màu đen giường, sắc mặt trắng nhợt, mắt nhắm hờ, quầng mắt thâm, mày chau chặt, giống như đang cố gắng chịu đựng sự đau đớn.
Một đàn ông mặc trường bào màu trắng đang bên giường lưng về phía họ bắt mạch cho Thái phu nhân, đội chiếc mũ ngọc mái tóc dài đen nhánh, vai rộng eo thon, lưng thẳng bất động, rõ ràng đang tập trung.
Cận Thiệu Khang thấy đó lập tức tiến tới, bên cạnh dịu giọng : “Lưu thái y, phiền ngài !”
Nghe giọng Cận Thiệu Khang, đàn ông vội đáp lời, mà đợi khi bắt mạch xong, mới dậy, đáp lễ , mỉm đáp: “Hầu gia khách khí , chữa bệnh cứu là bổn phận của !”
Chàng như thế khiến Tưởng Nhược Nam rõ diện mạo, trong đầu lập tức hiện lên một câu :
Khiêm tốn lễ độ, ôn hòa như ngọc.
Khuôn mặt của gọi là , nhưng da trắng như ngọc, trán rộng, ánh mắt điềm đạm, thần sắc mang vẻ nho nhã thong dong, thanh cao liêm khiết xán lạn như minh châu, hảo tì vết, khiến hễ là cảm tình.
Vô thức, trong đầu Tưởng Nhược Lan bật tên của y.
Lưu Tử Căng. Khủng khiếp là, trong ký ức của nàng, Tưởng Nhược Lan và còn thù oán!
Thật thét, Tưởng Nhược Lan gây cho nàng nhiều rắc rối thế chứ…
Cận Thiệu Khang cùng Lưu thái y chào hỏi xong, bèn sang Thái phu nhân, cúi , vẻ mặt thể hiện rõ sự quan tâm: “Mẹ, hôm nay đỡ hơn ?”
Thái phu nhân chầm chậm lắc đầu như còn chút sức lực nào, môi khẽ run run: “Đau, đều đau.”
Sự lo lắng hiện rõ mặt Cận Thiệu Khang, chỉ hận thể chịu đựng nỗi đau mẫu , Cận Thiệu Khang lúc khiến Tưởng Nhược Nam - vốn ghét cũng bất giác nảy sinh sự kính phục.
Cận Thiệu Khang đầu , với Lưu Tử Căng: “Không Lưu thái y cách gì giúp mẫu bớt đau ?”
Đôi lông mày dài của Lưu Tử Căng chau , vẻ mặt lộ rõ sự khó xử: “Thái phu nhân khy sinh nở mất m.á.u quá nhiều, dương khí tiêu hao, trong thời gian ở cữ kiêng gió máy kĩ nên để di chứng. Tử Căng vô dụng, chỉ thể kê một ít thuốc giúp Thái phu nhân trừ lạnh, tiêu tan tà khí, thể sẽ giảm bớt sự đau đớn cho Thái phu nhân, còn…” Lưu Tử Căng do dự một lúc mới tiếp: “Cũng cách, thể dùng châm cứu để trị liệu. một là Thái phu nhân đau nhức , châm cứu ở diện tích rộng như thế sẽ gây sự đau đớn kém, hai là châm cứu cởi bỏ hết y phục, nam nữ khác biệt, thật sự bất tiện.”
Nghĩ thế nào, : “Có thể tìm tới xoa bóp tứ chi, sẽ giúp bớt đau nhức.”
Thái phu nhân lắc lắc đầu, thở dài đáp: “Vô ích, Liễu Nguyệt và mấy a vẫn đ.ấ.m chân đ.ấ.m lưng cho , đ.ấ.m đến sưng cả tay , nhưng hễ dừng là đau. Tối qua bọn chúng cả đêm ngủ, cũng cả đêm chợp mắt.”
Cận Thiệu Khang lập tức : “Vậy gọi thêm mấy a nữa để bọn chúng , chỉ cần giảm bớt sự đau đớn cho mẫu là !”
“Thôi, đ.ấ.m nhiều, chúng mệt, cũng thoải mái gì…” Ngẩng đầu thấy vẻ mặt lo âu của con trai, bà bất giác kéo tay con an ủi: “Thiệu Khang, đừng lo lắng quá, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Cận Thiệu Khang nắm c.h.ặ.t t.a.y thở dài thườn thượt, định gì đó thôi.