Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:21:01
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cận Thiệu Khang đến Tùng Hương viện, hành lễ với Thái phu nhân.
Thái phu nhân sập, sập đốt một lò hương thơm, khói hương bay lên, vẻ mặt Thái phu nhân chìm trong làn khói mờ ảo đó phần lạnh lẽo.
“Hầu gia .” Thái phu nhân chỉ vị trí đối diện với sập. Liễu Nguyệt vội vàng mang cho cái gối để tựa lưng.
Thái phu nhân đón lấy ly từ tay Liễu Nguyệt, khe khẽ gạt lá bằng nắp, uống một hớp, đó đặt ly xuống, lên tiếng: “Hầu gia, hôm nay Nhược Lan đến cùng con, lẽ cũng sắp với con những gì , như cũng vòng vo nữa.”
Cận Thiệu Khang đối diện với bà, cúi đầu, bộ dạng cung kính: “Mong mẫu chỉ dạy.”
Thái phu nhân Cận Thiệu Khang một cái, khẽ : “Vi nương chỉ hỏi con một câu, vi nương cất nhắc Hoa Thanh, Nhược Lâm lên thất, con đồng ý ?”
Cận Thiệu Khang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt nặng như núi của mẫu . Bao nhiêu năm nay, bất luận mẫu gì cũng từng phản đối, nay những lời định cứ nghẹn trong họng mãi, thể bật .
cứ nghĩ đến kỳ vọng của Tưởng Nhược Nam, thận trọng lựa lời.
“Mẫu , thực con nghĩ, những gì Nhược Lan cũng là một cách song .”
Lời dứt, Thái phu nhân tức giận đập tay xuống sập, khiến nắp ly rung lên bần bật.
“Song ? Vậy lợi là ai? Chẳng qua cô chỉ thỏa mãn trái tim ghen tuông của mà thôi. Hầu gia, con thế? Con còn là con trai ? Tại con để một phụ nữ điều khiển sai khiến? Cất nhắc hai nha đầu đó lên thì ? Hai nha đầu đó theo con bao nhiêu năm nay, công lao cũng khổ lao, cho dù cô mang chuyện tới gặp Thái hậu cũng chẳng đủ lý lẽ.” Thái phu nhân thấy đứa con trai vẫn luôn hiếu thuận lời giờ nghiêng về phía con dâu, nên càng giận.
“Mẫu , Nhược Lan ý đưa việc tới tận Thái hậu. Nàng bàn bạc với , sợ giận nên mới để con tới với .”
Thái phu nhân nhạt một tiếng: “Nếu là bàn bạc, thì ý của là lập tức cất nhắc hai a đó. Hơn nữa, đợi Nhược Lan và Hầu gia động phòng tròn sáu tháng, Hầu gia cũng chuyên sủng một cô nữa. Hầu gia ít con hiếm cái, thể chỉ nghĩ tới tình cảm nam nữ, còn nghĩ đến việc thừa kế hương hỏa của Cận gia.”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, mẫu , khẽ : “Mẫu , những việc khác con đều thể theo lời , nhưng chỉ riêng việc … Mẫu , con chỉ một thê tử là Nhược Lan, ngoài Thu Đường viện, con hết.”
“Thiệu Khang, con đang gì?” Thái phu nhân đột ngột cao giọng.
Cận Thiệu Khang mẫu nổi giận, vội vàng quỳ xuống: “Chính vì như thế nên Nhược Lan mới sợ thiệt thòi cho hai nha đầu , nên mới tìm để gả họ . Vu Thu Nguyệt và Thanh Đại, một đang mang thai, một là do Hoàng thượng ngự ban, thể gì nữa. Đối với họ, con sẽ những gì thể , đó là cho họ cuộc sống đầy đủ, cơm no áo ấm, sống một cuộc đời nhàn nhã yên . Ngoài những thứ , con thể cho họ gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-247.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái phu nhân chỉ , tức tới mức phát run: “Hầu gia, con thể những lời chẳng còn khí chất như thế? Cả đời con chỉ sống với cô , ngộ nhỡ cô con thì thế nào? Mà khó hơn cả là ngộ nhỡ cô sinh con trai thì ? Phụ hầu con khi xưa năm thất, chỉ sinh sáu con trai, bốn con gái, nhưng nay chỉ còn hai con trai, ba con gái. Con thể nghĩ đến hương hỏa Cận gia, nhưng quyết để con bừa bậy.”
“Mẫu , Nhược Lan khỏe mạnh, bệnh tật, đương nhiên thể sinh con đẻ cái cho Cận gia chúng . Hơn nữa, nàng tinh thông y thuật, nhất định thể chăm sóc cho con cái. Chúng nông phu, mong sinh đông con nhiều cái để chăm lo ruộng vườn? Con cái chỉ cần hai đứa thành tài là đủ.” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu mẫu , vẻ mặt kiên định, giọng điệu thành khẩn, “Mẫu , năm xưa khi phụ hầu thê đầy nhà, chịu bao nhiêu khổ sở, rơi bao nhiêu nước mắt. Người cũng mắc bệnh từ khi đó, Yên Nhiên còn nhỏ lẽ , nhưng con thì rõ. Sau hai c.h.ế.t chẳng rõ ràng, đứa lớn lúc c.h.ế.t mới mười tuổi, đứa nhỏ mới tám tháng. Sự khổ sở mà chịu, hai đứa con c.h.ế.t yểu là do ? Xét cho cùng chẳng do lòng hiểm ác ư? Những phụ nữ vì lợi ích của mà thủ đoạn tàn nhẫn tới cũng tay .”
Thái phu nhân con trai nhắc chuyện xưa, nhớ những đau khổ mà chịu, sắc mặt cũng dần dịu xuống. Một lát , bà mới yếu ớt : “, Thanh Đại và hai nha đầu , thấy đều là …”
Cận Thiệu Khang lắc đầu: “Có lẽ bây giờ họ đều là , nhưng lâu dần, ai thể đảm bảo họ bao giờ đổi? Thu Nguyệt là ví dụ nhất, lẽ nào mẫu Nhược Lan cũng chịu khổ như , cũng như ? Còn con cái nhiều, ai nhất định sẽ phúc. Mẫu Hướng Dương hầu, ông tám con, nhưng giờ ốm liệt giường, những đứa con của ông ngấm ngầm tranh giành gia sản tới mức sắp đánh tới nơi , tới tận khi Ngự sử tham gia , Hoàng đế giáo huấn một trận mới thôi.”
Thái phu nhân vốn qua thiết với phu nhân Hướng Dương hầu, phu nhân Hướng Dương hầu cũng từng lóc kể lể với bà chuyện . Khi lòng bà còn nghĩ, cũng may con cái lão Hầu gia nhiều…
Thái phu nhân thở dài, lông mày giãn đôi chút.
Cận Thiệu Khang thấy, những lời hiệu quả, tiếp: “Mẫu , con chuyện Nhược Lan thuận ý , nhưng nghĩ mà xem, ngoài việc , nàng còn gì đáng trách nữa . Trước nàng là thế nào, bây giờ nàng ? Ai mà nàng như biến thành khác, khen mẫu công lao chỉ bảo dạy dỗ nàng? Nàng gả hai nha đầu đó cũng vì một lòng họ sống , chủ mẫu về phủ gả thông phòng cho khác là chuyện thường tình, nhưng gì ai vì thông phòng mà hao tâm tổn trí tới thế? Làm gì ai sắp xếp thỏa đáng cho cuộc sống của họ đến thế? Mẫu , hai nha đầu đó cũng từng là a của , từng hầu hạ bên cạnh . Nếu thật sự thương họ thì nên hiểu sự sắp xếp của Nhược Lan mới là nhất.”
Thái phu nhân nhớ tới những việc Nhược Lan , mỗi bà khỏe, dù mưa gió bão bùng trong bất kỳ tình huống nào, nàng cũng nhanh chóng đến giúp bà giảm bớt đau đớn. Biết hiểu lễ nghi, quản gia, nên dù khổ dù mệt tới nàng cũng nghiến răng để học, tìm cách trở thành một An Viễn Hầu phu nhân ai ai cũng khen ngợi, khiến bà nở mày nở mặt. Nàng đối xử với Hầu gia cũng quan tâm chăm sóc, đối xử với đám thất chu đáo chỗ nào để oán trách, đối đãi với thưởng phạt phân minh, tình cảm nhưng nghiêm nghị. Một con dâu như thế, thực sự chẳng gì để chê, cũng lạ khi nàng con trai bà yêu thích như .
Thôi thôi, hai đứa đang ân ân ái ái, vốn là phúc của Cận gia, bà hà tất ác?
…
Thái phu nhân cúi đầu Cận Thiệu Khang, sắc mặt kiên quyết, bà rõ từng chữ một: “Hầu gia, thừa nhận những gì con là lý…”
Cận Thiệu Khang vui mừng, tưởng rằng mẫu đồng ý, đang định dập đầu tạ ân, nhưng Thái phu nhân giơ tay ngăn .
“Gượm , vi nương thể đồng ý để các con gả hai thông phòng , chuyện của các con vi nương sẽ can thiệp. Hầu gia cũng hứa với vi nương một chuyện, nếu chuyện Hầu gia nhận lời, Hầu gia cũng cần gọi là nữa.”
***
Sau khi chuyện xong với Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện. Thấy về, Tưởng Nhược Nam lập tức đón, hỏi: “Thiệu Khang, chuyện thế nào ? Mẫu đồng ý ?”
Cận Thiệu Khang , đáp: “Mẫu đồng ý , , chuyện quyền giao cho nàng xử lý.”
Tưởng Nhược Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng vòng tay ôm lấy cổ Cận Thiệu Khang, vui mừng thơm lên má một cái, tươi như đóa hoa: “Phu quân thật giỏi, mà, chuyện giao cho là đúng, quả nhiên thất vọng.”