Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:21:15
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Thu Nguyệt mang thai gần sáu tháng, thời gian , cô lạnh nhạt. Cận Thiệu Khang vốn bắt đầu thấy chán ghét, thêm gần đây việc điều tra cho thấy dính dáng tới cô , nên càng gặp mặt. Trước , Thái phu nhân vì cô mang thai cốt nhục của Cận gia mà còn thường xuyên quan tâm. thời gian Thái phu nhân vì bận tâm tới vết thương của Thanh Đại mà bỏ quên cô , chỉ Tưởng Nhược Nam, trong phủ gì ngon gì vẫn ban cho cô một phần.
Tâm trạng của thai phụ vốn giống bình thường, thêm bản tính nghĩ ngợi, giờ cô thiếu sự quan tâm chăm sóc của , càng buồn phiền, thường xuyên trong phòng oán trách , chỉ trích . Thấy một vũ nữ như Thanh Đại mà còn quan tâm chăm sóc hơn một quý như , trong lòng giận đố kị, thấy tên Thanh Đại là bực tức dậm chân, càng nóng vội nắm sơ hở của Thanh Đại. Lệ Châu theo dõi Thanh Đại lâu như mà phát hiện điều gì, Vu Thu Nguyệt chỉ còn cách trút tức giận lên Lệ Châu.
“Ngươi đúng là nô tỳ đáng chết, nhất định là ngươi lười biếng chứ thể điều tra việc gì như thế. Ta tin Thanh Đại thật sự như . Ta cho ngươi , ngươi còn lười biếng nữa thì cẩn thận đấy. Chọc giận , sẽ gả ngươi cho lão già tàn tật ngoài .”
Lệ Châu sợ hãi quỳ xuống mặt nàng , lóc: “Di nương, cứ đánh cứ mắng, đừng gả nô tỳ cho lão già tàn phế, nô tỳ nhất định sẽ , nhất định sẽ lười biếng, cho dù cả đêm ngủ cũng sẽ canh chừng Nghênh Hương viện.”
Cứ thế, liền mấy hôm Lệ Châu dám ngủ, nấp ngoài Nghênh Hương viện, ban ngày những lúc rảnh rỗi đều ngủ gà ngủ gật. Mỗi tối nấp trong một góc nào đó ngoài Nghênh Hương viện, tay ôm lò sưởi nhỏ mà run lên bần bật. cứ nghĩ tới việc thông tin gì thì sẽ gả cho một lão già tàn tật, liền dám suy nghĩ lười nhác.
Tối hôm nay, Lệ Châu như thường lệ nấp ở góc khuất, cho tới tận giờ Sửu.
Khi cô sắp ngủ gật, đột nhiên thấy chút động tĩnh.
Lúc xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ tiếng gió rít vù vù, chút động tĩnh nhỏ xíu đó dễ khiến để ý. Lệ Châu lấy tinh thần, thận trọng giấu , về phía cửa lớn của Nghênh Hương viện.
Góc khuất mà cô nấp là ở phía đối diện, xéo với cửa chính của Nghênh Hương viện, phía một lùm cây thấp. Lại thêm sắc trời tối đen, mà cô nín thở, nên căn bản thể ai phát hiện .
Lúc , cổng Nghênh Hương viện “kẹt” một tiếng hé , đó, bóng mảnh mai nhanh chóng lẻn ngoài. Người đó mặc y phục màu đen, mái tóc dài quấn đỉnh đầu, hành động nhanh nhẹn. Lệ Châu mở to mắt về phía bóng , mượn ánh sáng lờ mờ của trăng, khi rõ mặt …
Lệ Châu bịt miệng, suýt nữa thì bật kêu thành tiếng.
Người đó chính là Thanh Đại.
Là Thanh Đại thì cũng khiến cô kinh ngạc như thế. Điều khiến cô kinh ngạc là hành động của Thanh Đại nhanh nhẹn lạ thường. Nàng lách ngoài, đóng cửa, trái ngó , đó men theo bờ tường tới bên con đường lát đá xanh. Phía một hòn giả thạch cao tầm đầu chắn đường nàng , nàng nhún nhảy lên, như con chim lớn bay qua hòn đá .
Lệ Châu kìm khẽ kêu lên “á” một tiếng. Lớn bằng từng , đây là đầu tiên cô thấy cảnh , quá kì dị.
Càng kì dị hơn là Thanh di nương chẳng nên giường dưỡng thương ? Ban ngày khi gặp Thanh di nương ở chỗ Thái phu nhân, di nương vẫn còn thở nặng nhọc, bộ dạng như c.h.ế.t sống , lúc cứ như biến thành một khác ? Di nương nhà quả sai, Thanh di nương đúng là vấn đề.
Lệ Châu về phía hòn giả thạch, nhưng thấy bóng dáng Thanh Đại .
Trong lòng Lệ Châu vui sướng, lẽ đây là một tin tức vô cùng hữu ích, chỉ cần kể với di nương, di nương như ý nguyện, sẽ gả cô cho lão tàn tật nữa.
Cô thận trọng bò khỏi chỗ nấp, , kìm hét tướng lên, ngã đất. Mặt cô trắng bệch Thanh Đại đang ngay mắt .
Thanh Đại mặt lạnh như băng, bộ dạng dịu dàng thuần phục lúc ban ngày nữa. Khuôn mặt đó như điêu khắc bằng gỗ, bình tĩnh chẳng hề biểu hiện gì. Mà càng đáng sợ hơn, chính là ánh mắt của nàng , lạnh lẽo, đầy sát khí, khiến lạnh mà run.
“Thanh… Thanh di nương…” Giọng Lệ Châu run lên bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-254.html.]
Thanh Đại mặt biểu cảm, đến giọng điệu cũng đều đều, lạnh thê lương: “Ngươi là nha đầu hầu hạ bên Vu Thu Nguyệt ? Ngươi ở đây gì?”
Lệ Châu lưng đổ mồ hôi lạnh, cố gắng nặn một nụ , “Nô tỳ… nô tỳ tiểu…”
Thanh Đại nhạt, “Là Vu Thu Nguyệt sai ngươi tới. Từ tới nay ngươi theo dõi , ngươi tưởng ?”
Lệ Châu nụ của Thanh Đại dọa cho sợ mất mật, giật lùi về phía mấy bước.
“Ta ngươi đều thấy cả, đừng trách , trách thì hãy trách di nương nhà ngươi lắm chuyện.” Nói xong, Thanh Đại sa sầm sắc mặt ép sát Lệ Châu.
Lệ Châu đột nhiên cảm nhận nguy hiểm, há miệng định kêu, nhưng Thanh Đại nhanh hơn, giơ tay đánh ngất Lệ Châu.
Phía Tây hoàng thành một căn nhà cũ nát tối như mực, căn nhà vốn là của một vị quan lục phẩm. Vì quan viên phạm tội nên căn nhà cũng niêm phong, tiêu điều hoang tàn, chẳng bóng .
Lúc , một bóng đen nhỏ bé nhảy vài bước nóc nhà nhảy trong sân.
Trong phòng khách hoang tàn, đồ đạc đều đổ đất, xung quanh bẩn thỉu luộm thuộm. Trong cái đống đổ nát , một đàn ông tay cầm phất trần, mặc áo gấm đang sừng sững, dáng vẻ uy nghiêm.
Người đàn ông năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt trắng nhẵn nhụi râu. Chẳng bao lâu, một bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng đáp xuống ngoài phòng khách, nhanh nhẹn tới mặt đàn ông, quỳ xuống, hai tay chắp cao ngang lông mày.
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, trách: “Sao muộn thế, để đợi lâu.” âm thanh nhọn hoắc, khác với thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người con gái ngẩng đầu, dung mạo xinh , vẻ mặt trầm lạnh, đó chính là Thanh Đại.
“Bẩm công công, Thanh Đại cố ý tới muộn, mà khi khỏi phủ Thanh Đại một việc ngáng chân, phận bại lộ nên mới nán để xử lý, vì tới muộn, xin công công trách phạt.”
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Chuyện xử lý xong ?”
Thanh Đại nhạt, “Công công, Thanh Đại việc cho công công bao nhiêu năm nay, từng để xảy sai sót gì ?”
Nghe tới câu , đàn ông lộ nụ hài lòng, giơ tay đỡ Thanh Đại dậy: “Tốt lắm, ngươi đúng là gián khách nhất trong tay , ngươi là gián khách giỏi nhất Đại Lương cũng quá lời. Mấy năm , điều ngươi tới Liệt quốc, ngươi cũng từng thất vọng. Hy vọng ngươi cũng sẽ mang về tin . Phải rằng do đích Hoàng thượng lệnh, khi Hoàng đế hỏi nên chọn ai, lập tức tiến cử ‘Yêu Hồ’ Thanh Đại ngươi. Ngươi đừng để khó ăn khó mặt Hoàng thượng.”
Thanh Đại hất cằm lên, “Công công yên tâm, nô tỳ từng công công thất vọng, cũng thế.”
Người đàn ông gật gật đầu, “Giờ hãy báo cáo tình hình hai tháng . Hoàng thượng đang nóng lòng .”
Cái gọi là gián khách, thực chính là gián điệp. Thực chất là một cơ quan mô hình tương tự như Đông xưởng thời nhà Minh[1], cơ quan do thái giám Hoàng đế tín nhiệm nhất quản lý, trực thuộc Hoàng đế. nó đặc điểm khác với Đông xưởng là, Cẩm y vệ của Đông xưởng nhằm các thế lực phản động trong nước, còn cơ quan bí mật của Lương triều chủ yếu thăm dò các tin tức tình báo ở nước khác, những “thám tử” trong cơ quan gọi là gián khách.
[1] Đông xưởng là một trong bốn cơ quan giám sát Hoàng đế thời nhà Minh thành lập nhằm giám sát hành vi, cử chỉ của các quan thuộc cấp. Bốn cơ quan đó gồm: Cẩm y vệ, Đông xưởng, Tây xưởng và Nội hành xưởng. Danh từ chung để gọi bốn cơ quan đó là Xưởng vệ.
Gián khách nam nữ, đa phần đều là những cô nhi, tướng mạo xuất chúng các thái giám lượm nhặt từ khắp nơi trong nước từ khi còn nhỏ, ký ức. Sau khi hiểu trải qua các khóa huấn luyện tàn khốc như võ công, dùng độc, cầm kỳ thi họa, thăm dò, thích sát… trải qua vô những tuyển chọn tàn khốc, những cuối cùng sống sót mới trở thành gián khách. Mà những kẻ sống sót thì đều là những kẻ m.á.u lạnh, tâm trí kiên cường, thủ đoạn tàn độc, thông minh tuyệt đỉnh.