Buổi tối hôm đó, tình hình hỗn loạn, khi Vu Thu Nguyệt thừa nhận tà vật là của cô , Thái phu nhân nhất thời tin Thanh Đại. chuyện qua , Thái phu nhân bắt đầu suy nghĩ đoạn đối thoại giữa Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt hôm , bà cảm thấy chỗ nào đó đúng.
Nghĩ Vu Thu Nguyệt cho tới tận phút cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi chỉ Thanh Đại, mắng nàng là bộ tịch, bụng đầy nước bẩn. Theo lý mà , Vu Thu Nguyệt hận nhất là Tưởng Nhược Lan mới đúng, nhưng Vu Thu Nguyệt từng mắng chửi Nhược Lan bằng những lời khó như thế.
Thanh Đại Vu Thu Nguyệt căm hận như , lẽ nào thật sự trong sạch vô tội?
nếu suy xét hành vi lời của Thanh Đại từ khi về phủ cho tới nay, chẳng tìm điểm nào đáng nghi. Nàng nhã nhặn, dịu dàng, cảnh của bản nên cũng từng việc gì quá bổn phận, cho dù thích Hầu gia cũng vô cùng thận trọng, chỉ sợ khiến Nhược Lan vui.
Một cô nương luôn thận trọng như , thể gây thù chuốc oán gì với một thất sủng đây?
Lẽ nào chuyện trong vạt rừng nhỏ ngày hôm khiến Vu Thu Nguyệt ghi hận, nên mới một mực nhằm Thanh Đại như thế? Mặc dù nghĩ nghĩ vẫn tìm manh mối gì, nhưng trong lòng Thái phu nhân nảy sinh nghi ngờ đối với Thanh Đại.
Khi Thái phu nhân còn trẻ từng chịu khổ sở từ những chiêu trò của đủ loại thất tàn độc gây , nên vẫn đám chính là căn nguyên khiến nhà cửa yên. Giờ ở cái tuổi , bà chỉ hậu viện của con trai yên ả, thê rộng lượng, ngoan ngoãn điều, đồng tâm hiệp lực hầu hạ chăm sóc con trai bà, thêm cành thêm nhánh cho Cận gia. Bà giữ một thất tâm địa độc ác trong hậu viện của con trai .
Trong lòng ngờ nên thái độ của bà đối với Thanh Đại còn nhiệt tình như , bình thường khi chuyện cũng ý thăm dò.
Còn Cận Thiệu Khang sai điều tra gốc gác của Thanh Đại. Không nghi ngờ lai lịch của nàng , dù đây cũng là ca kĩ do chính Hoàng thượng ngự ban cho. Hắn chỉ khi ở Việt quốc, Thanh Đại là thế nào, ví dụ như tính cách, ví dụ như học võ .
Hắn một Vu Thu Nguyệt thứ hai ở bên cạnh Tưởng Nhược Lan.
, bộ phận tình báo thường việc vô cùng kín kẽ. Thanh Đại đến bên trong phận con gái Việt quốc thì đương nhiên sắp xếp đấy cả . Ở Việt quốc đúng là , chỉ là c.h.ế.t lâu tại Lương quốc, đấy Thanh Đại bèn lấy luôn phận của chết. Việt nữ c.h.ế.t giống như những gì Thanh Đại thể hiện, là thứ nữ trong tông thất, yếu ớt, ngoan ngoãn.
Thái độ của Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đổi, Thanh Đại nhận ? Trong lòng vô cùng căm hận Vu Thu Nguyệt khiến nàng gặp phiền phức, đồng thời cũng nghĩ cách thế nào để lấy sự tin tưởng của hai .
Tối nay, nàng buồn bã vui bên cửa sổ, cửa sổ mở to, gió lạnh từng cơn từng cơn táp . Liễu Hồng thấy, vội vàng đến đóng cửa sổ, đầu khẽ trách: “Di nương, còn khỏe, còn đây hứng gió, ngộ nhỡ vết thương đau thì thế nào?”
Thanh Đại nước mắt lăn dài, “Chết là xong, c.h.ế.t là hết.”
Liễu Hồng vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng , “Di nương đang gì thế?”
Thanh Đại kéo tay Liễu Hồng, nước mắt rơi ngừng, “Liễu Hồng, ngươi nhận thấy thái độ của Thái phu nhân đối với mấy ngày gần đây còn như ? Ta nghĩ, nhất định những lời của Vu Thu Nguyệt khiến nảy sinh nghi ngờ với . Liễu Hồng, nên thế nào? Ở đây chẳng , coi Thái phu nhân như mẫu , nếu đến Thái phu nhân cũng tin nữa, ngươi xem, sống ở đây còn ý nghĩa gì...” Nói xong nghẹn ngào , hai vai ngừng run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-276.html.]
Liễu Hồng đương nhiên cũng cảm nhận sự đổi của Thái phu nhân, Thanh Đại đang lóc đau thương, trong lòng bỗng thấy xót xa. Liễu Hồng ngày ngày hầu hạ bên Thanh Đại, Thanh Đại là thế nào, còn ai rõ hơn cô chứ, “Di nương, đừng lo, cây ngay sợ c.h.ế.t . Thái phu nhân hiểu chẳng sẽ như ?” Liễu Hồng vỗ vỗ lưng Thanh Đại, khẽ khàng an ủi.
Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng nhợt, trán rịn mồ hôi: “Liễu Hồng, n.g.ự.c đau quá.”
Liễu Hồng vội vàng đỡ nàng lên sập, lo lắng hỏi: “Nhất định là do trúng gió, mới khỏe một chút, di nương thật chẳng thương xót bản . Giờ nô tỳ sẽ tìm đại phu.”
Thanh Đại kéo tay Liễu Hồng , khẩn cầu: “Liễu Hồng, ngươi giúp mời Hầu gia tới ?”
Liễu Hồng chút bối rối, “Giờ muộn thế , chỉ sợ Hầu gia ngủ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ thật sự gặp Hầu gia, Liễu Hồng, ngươi giúp .”
Liễu Hồng sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt khẩn cầu của Thanh Đại thì mềm lòng, “Được, để nô tỳ .”
Một lúc , Liễu Hồng , khẽ lên tiếng: “Hầu gia ... hôm nay muộn ... nhưng Hầu gia sai nô tỳ lập tức mời đại phu.”
Sắc mặt Thanh Đại càng trắng hơn, nàng quệt nước mắt như mất hồn: “Hầu gia cũng tin nữa... Thôi, Liễu Hồng, cần mời đại phu, một lát sẽ khỏi, ngươi cũng ngoài .”
“Vậy nô tỳ ở phòng mé bên cạnh, di nương chuyện cứ gọi nô tỳ.”
Thanh Đại gật gật đầu.
Trong Thu Đường viện, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam đang ngủ say, đột nhiên đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.
Tưởng Nhược Nam dậy, khoác áo, cất tiếng hỏi a trực đêm bên ngoài: “Chuyện gì thế? Muộn thế còn ồn ào?”
Liên Kiều ngoài cửa báo: “Phu nhân, là Liễu Hồng của Ngênh Hương viện tới báo, Thanh di nương... Thanh di nương treo cổ tự vẫn .”
“Cái gì?” Cận Thiệu Khang lập tức bật dậy.
Tưởng Nhược Nam vội vàng hỏi. “Bây giờ Thanh di nương thế nào?”