“Liễu Hồng tỷ tỷ , Thanh di nương cứu xuống, hình như lắm.”
Tưởng Nhược Nam trong lòng thất kinh, đầu Cận Thiệu Khang, thấy mặt sầm hẳn xuống.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, “Lẽ nào tới chỗ nàng , nên nàng giở trò ? Ta tới xem xem, nàng lắm ở ?”
Tưởng Nhược Nam vội vàng gọi a giúp áo, còn cũng tự chỉnh đốn y phục.
Hai tới Ngênh Hương viện, tiếng Liễu Hồng , “Di nương, di nương, đừng chết, như thế?”
Đi ? Chết ? Cả hai thất kinh, vội vàng bước tới bên sập. Thanh Đại ngửa đó, khuôn mặt trang điểm kĩ, vẽ mày đen như mực, môi đỏ tươi, tóc chải mượt, cài mấy cây trâm vàng, nhưng tất cả chỉ nổi bật khuôn mặt trắng nhợt của nàng mà thôi. Mắt nàng khẽ nhắm, bộ dạng thanh thản, khóe mắt vẫn còn vương nước, trông một cách thê lương. Trên mặc một chiếc áo hồng thêu trăm bướm, váy trắng như ánh trăng, đây là bộ y phục mới phát cho nàng khi tiết trời đông.
“Đây là bộ y phục mới mà phu nhân phát cho di nương khi đông, di nương vẫn nỡ mang mặc, ngờ đầu tiên mặc trong tình huống ...” Liễu Hồng ngất.
Tưởng Nhược Nam chăm chăm vệt m.á.u tím bầm nơi cổ Thanh Đại, vết tím đó sâu như , nhức nhối hiện mắt hai , giống như sự tuyệt vọng, giống như sự tố cáo.
Trái tim Tưởng Nhược Nam nặng như đeo đá.
Nàng đùa chơi, mà xem định c.h.ế.t thật, nếu là vờ vịt thì con đáng sợ, đáng sợ...
“Nàng c.h.ế.t thật ?” Tưởng Nhược Nam Cận Thiệu Khang đang thăm dò thở của Thanh Đại.
“Đã thấy thở nữa.” Giọng Cận Thiệu Khang nặng nề, giống như chấn động. Hắn cầm cổ tay Thanh Đại lên, mặt bỗng thoáng vui mừng, “Vẫn còn mạch dù yếu, thể cứu .” Nói xong vội bấm mạnh mấy huyệt đạo của nàng .
Những học võ thường cách cấp cứu lúc nguy cấp thế .
Lúc đó, Thái phu nhân bước , lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì ? Chuyện gì ? Thanh Đại treo cổ? Liễu Hồng, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Liễu Hồng quỳ xuống mặt Thái phu nhân, : “Thái phu nhân, di nương , Thái phu nhân tin di nương nữa, Hầu gia cũng tin di nương, di nương sống chẳng còn ý nghĩa gì...” Sau đó thì thút tha thút thít kể việc Thanh Đại Thái phu nhân nghi ngờ nàng cho bà .
“Thái phu nhân, tin Liễu Hồng ? Những lời Liễu Hồng tin ?” Liễu Hồng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái phu nhân đến Nghênh Hương viện tin Thanh Đại c.h.ế.t thì thần trí hỗn loạn, Thanh Đại với Liễu Hồng rằng coi bà như mẫu , nhớ tới cảnh cô đơn lạc lõng của nàng , nước mắt ngừng tuôn rơi, lập tức : “Liễu Hồng, ngươi theo hầu bên bao nhiêu năm như thế, thể tin những lời ngươi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-277.html.]
Liễu Hồng dập đầu Thái phu nhân: “Thái phu nhân, hàng ngày Liễu Hồng ở bên Thanh di nương, bình thường ngoài tới thỉnh an Thái phu nhân và phu nhân , di nương chẳng hề . Di nương mềm lòng, nhút nhát, sức khỏe yếu ớt, hàng ngày chỉ thêu thùa may vá, chăm sóc hoa cỏ, nhẹ nhàng với kẻ hầu hạ, thể là loại như Vu di nương ? Vu di nương hận Thanh di nương, bởi Vu di nương phu nhân mặt Thanh di nương Hầu gia bắt gặp, khiến Hầu gia xử phạt. Thái phu nhân đừng tin Vu di nương, nếu Thanh di nương thật sự là loại thì đau lòng tới mức tính mạng cũng cần thế chứ?”
Thái phu nhân lau nước mắt, đến bên Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng hỏi: “Con bé c.h.ế.t thật ?”
Tưởng Nhược Nam khẽ đáp: “Vừa đúng là thở nữa, nhưng Hầu gia mạch vẫn đập tuy yếu, còn thể cứu .”
Thái phu nhân lên sập, thấy vết tím ở cổ nàng , vết tím sâu như thế, chẳng quyết tâm tìm tới cái c.h.ế.t thì là gì?
Nước mắt Thái phu nhân rơi, trong lòng vô cùng hối hận, “Là , nên tin lời của loại phụ nữ lòng đen tối , nên nhận sớm, lời của cô đáng tin?” Rồi với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, con cứu sống Thanh Đại, nếu thể an lòng?”
Tưởng Nhược Nam hỏi Liễu Hồng: “Sao ngươi phát hiện di nương treo cổ?”
Liễu Hồng đáp: “Nô tỳ nửa đêm dậy, sang xem di nương ngủ ngon , thấy di nương treo cổ .”
Hoàn sơ hở gì.
Tưởng Nhược Nam sang Thanh Đại lúc vẫn đang nhắm chặt mắt, sắc mặt nhợt nhạt, nàng thật sự trong sạch vô tội ư? Hay chỉ là Hoàng đế lợi dụng?
Hoàng thượng tại chắc chắn như thế?
Nàng là một cô gái thuần khiết một cô gái đáng sợ?
Tưởng Nhược Nam bất giác nắm chặt tay.
Lúc , Cận Thiệu Khang bấm huyệt nội quan của Thanh Đại, Thanh Đại hự lên một tiếng. Mi mắt khẽ run rẩy.
Cận Thiệu Khang thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân lập tức : “Tỉnh , tỉnh thì . Thế là .” Bà vì quá vui nên cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Nhược Nam, bóp c.h.ặ.t t.a.y nàng phát đau mà hề .
Thanh Đại từ từ mở mắt, đầu tiên nàng tìm kiếm chính là Cận Thiệu Khang.
Đôi mi dài khẽ chớp, giọt nước mắt trong như hạt châu lăn xuống, “Hầu gia...”
Giọng dịu dàng tha thiết, trái tim cứng rắn tới cũng mềm ...