Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 278

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:40:42
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì tiếng gọi của Thanh Đại mà tất cả những khác trong phòng đều im lặng, Liễu Hồng ngừng , Thái phu nhân cũng lên tiếng. Vào giây phút , Tưởng Nhược Nam cảm giác Thanh Đại và Cận Thiệu Khang là nhân vật chính, còn nàng và những khác đều trở thành phông nền cho họ mà thôi.

“Hầu gia...” Thanh Đại gọi tiếng nữa, nước mắt lăn dài từng giọt từng giọt, khuôn mặt bắt đầu hồng hào trở , ánh mắt khổ sở đáng thương, giọng nghẹn ngào dịu dàng, tất cả những điều tập hợp , khiến rung động.

“Hầu gia... Thanh Đại tưởng, còn gặp Hầu gia nữa...” Thanh Đại chầm chậm đưa tay , nắm lấy tay Cận Thiệu Khang.

Ánh mắt Tưởng Nhược Nam cũng đưa theo và dừng hai bàn tay đang nắm chặt lấy .

Tay Cận Thiệu Khang khẽ cử động, nhưng cuối cùng cũng rút .

Lúc , đương nhiên thể gì để đả kích nàng thêm nữa. Tưởng Nhược Nam ngừng an ủi bản , nhưng trái tim thì như ai đó bóp chặt, đau nhói.

“Trong lòng điều gì ấm ức thì cứ , hà tất chuyện ngốc nghếch như thế?” Cận Thiệu Khang nàng , khẽ .

Vừa nhân cơ hội bấm huyệt cứu nàng , Cận Thiệu Khang cũng thăm dò nội công bên trong. Nàng giống bình thường, trừ phi là một cao thủ, nếu sẽ thể giấu .

Một con gái như thế, tuổi mới mười sáu mười bảy, hiểu về võ thuật với ?

Cận Thiệu Khang thể chắc chắn, Thanh Đại võ.

Một con gái võ, thể vì tranh sủng mà tổn thương bản tới mức độ , trừ phi nàng thật sự sống nữa.

Cận Thiệu Khang nhớ tình ý mà nàng từng thể hiện với trong thời gian qua, bất giác thở dài trong lòng một tiếng.

“Thanh Đại cứ nghĩ đến việc Thái phu nhân và Hầu gia đều còn tin Thanh Đại nữa, Thanh Đại chẳng còn sống, nhất thời nghĩ thông...” Nàng vẫn mãi ngừng.

Thái phu nhân vốn đang cạnh Tưởng Nhược Nam, thấy lời của Thanh Đại, lập tức vượt qua nàng đến bên sập, vì động tác của bà mà Tưởng Nhược Nam đẩy ngoài.

Có lẽ rời khỏi chỗ cạnh sập ấm áp, Tưởng Nhược Nam đột nhiên thấy lạnh.

“Con bé ngốc nghếch , là sai, già nên hồ đồ, tin một kẻ tâm địa độc ác như Vu Thu Nguyệt. con cũng việc ngốc nghếch như thế, nếu con thật sự xảy chuyện gì thì chẳng khiến quãng đời còn của bà già yên ? Con khi c.h.ế.t xuống mười tám tầng địa ngục ư?” Thái phu nhân cầm bàn tay của nàng , đau lòng .

“Thái phu nhân, đừng , là Thanh Đại sai, đều là Thanh Đại sai...”

“Sau đừng việc ngốc nghếch nữa, nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ở đây sống cho , chúng ai dám bạc đãi nàng.” Cận Thiệu Khang cũng .

 

“Thanh Đại chẳng cầu mong gì, chỉ là ... thường xuyên trò chuyện đùa với Thái phu nhân, cơ hội đích rót cho Hầu gia một ly ... loại Long Tỉnh mưa, Thanh Đại... thỏa mãn .”

Vì vết thương cổ nên Thanh Đại khó khăn, tới cuối cùng thì còn nữa.

Thỏa mãn? Tưởng Nhược Nam , nhưng nhận thấy nụ nơi khóe môi thật chua xót. Đến loại Long Tĩnh mưa mà thích nhất nàng cũng . Xem , hai ngày nàng trong phủ xảy nhiều chuyện mà nàng ...

Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân an ủi Thanh Đại một lúc, bảo nàng đừng nhiều, chịu khó nghỉ ngơi, đó đại phu đến, bắt mạch kê đơn cho Thanh Đại.

Đại phu : “Cô nương còn nguy kịch về tính mạng, chỉ là tâm trạng u uất, thêm vết thương đó khỏi hẳn. Hàng ngày cô nương chịu khó nghỉ ngơi, bình tâm tĩnh khí, nhất nên thường xuyên ở bên trò chuyện cho khuây khỏa, như mới để di chứng.”

Thái phu nhân lập tức bảo Tưởng Nhược Nam đưa thêm hai a nữa tới Nghênh Hương viện, dặn dò Liễu Hồng chăm sóc cho nàng chu đáo, khi khỏi Nghênh Hương Viện, còn với Cận Thiệu Khang: “Thanh Đại là đứa tâm tư nhạy cảm, hàng ngày Hầu gia cũng nên để ý quan tâm tới nó nhiều hơn một chút. Nó là thất do Hoàng thượng ngự ban cho con, hôm nay nếu Thanh Đại treo cổ c.h.ế.t , việc truyền ngoài, con sợ đám ngự sử nhân cơ hội bôi nhọ ?” Khi lời , ánh mắt bà ngừng liếc Tưởng Nhược Nam.

Liễu Hồng đem chuyện hôm nay Thanh Đại thấy mệt mỏi gặp Cận Thiệu Khang, nhưng từ chối kể cho Thái phu nhân . Nếu là ngày thường thì chuyện cũng chẳng to tát gì. Một thất, gặp là quyền của đàn ông, nếu vì đàn ông đó gặp mà tìm tới cái chết, đổi là nhà khác, Thái phu nhân lẽ còn cho rằng thất thật chẳng quy củ lễ nghi gì.

chuyện Thái phu nhân cũng can dự . Bà ăn chay niệm Phật bao nhiêu năm nay, vô cùng tin nhân quả báo ứng. Nếu vì sự nghi ngờ của hại tới tính mạng của Thanh Đại, cả đời thể sống thanh thản. Người trong cuộc bao giờ cũng bối rối, nên khi nhận sự việc đủ lý trí, thêm bà vốn thích việc Tưởng Nhược Nam chuyên sủng, quản chặt con trai , đương nhiên cho rằng Tưởng Nhược Nam ghen tuông, cho con trai gặp Thanh Đại, cuối cùng mới dẫn tới sự việc . Vì khi xử lý bà cũng thiên vị Thanh Đại.

Cận Thiệu Khang cúi đầu một câu, “Con .” Thái phu nhân Tưởng Nhược Nam, gần như đợi nàng lên tiếng, nhưng Tưởng Nhược Nam chỉ cúi đầu, biểu cảm, cũng gì. Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, bỏ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-278.html.]

Sau khi Thái phu nhân , Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang cũng về Thu Đường viện. Sau sự việc huyên náo , Cận Thiệu Khang chẳng còn thời gian ngủ nữa, chỉ đồ rửa mặt, ăn bữa sáng và lên triều.

Trong thời gian , hai dường như đều điều gì đó, nhưng tâm trạng của họ vô cùng nặng nề. Về phần Cận Thiệu Khang, Thanh Đại đúng là khiến cho hết sức bất ngờ. Trước đó nàng xả cứu , tới tâm nguội ý lạnh mà treo cổ tự vẫn, đây là kiểu mẩy năm ngày ba bữa gây sự một của các phu nhân bình thường, kết quả nào cũng đẫm máu.

Hai ngày Nhược Lan nhà đó, thăm nàng , sức khỏe nàng nhưng vẫn kiên quyết đích pha cho . Nhìn những động tác tỉ mỉ và dịu dàng của nàng , trong lúc việc cũng gì, cũng chẳng bất kỳ hành vi nào nhằm mê hoặc câu kéo , môi luôn mỉm , khiến cảm thấy vô cùng dễ chịu.

, ở đó tới nửa canh giờ.

Sau , đối mặt với nàng như thế nào đây?

Vẫn giống như , coi như nàng tồn tại, coi nàng là một kẻ ? Nói thực lòng thì, thể như thế nữa . Hắn nàng gì, nhưng thể cho nàng, bởi vì dành tất cả những thứ cho một con gái khác.

Tưởng Nhược Nam lặng lẽ giúp mặc y phục, giúp khoác thêm áo, thắt dây lưng, “Đi đường cẩn thận.” Giọng dịu dàng.

Cận Thiệu Khang đột nhiên ôm chặt nàng lòng, thì thầm bên tai nàng, “Nhược Lan, tất cả sẽ đổi, nàng hãy tin .”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, mắt , “Thiếp từng tin .”

... tin bản ? Câu , Tưởng Nhược Nam hỏi.

Tháng Mười một, trận tuyết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ đến, thế giới bên ngoài như biến thành một màu trắng xóa, sạch sẽ thuần khiết lạ thường.

Ngày thứ hai của trận tuyết lớn, bạn mất tích lâu, cáo tuyết, giống như từ trời rơi xuống, xuất hiện mặt Tưởng Nhược Nam.

Còn đợi nó rũ sạch tuyết xuống, Tưởng Nhược Nam bèn nhanh nhẹn bước tới ôm nó lòng, vui mừng : “Tiểu Bạch, thời gian ngươi ? Làm nhớ c.h.ế.t mất, còn tưởng ngươi ngủ đông chứ.”

Tiểu Bạch cuộn trong lòng nàng, cái đuôi lớn vẫy vẫy, giống như vui. lâu , nó nhảy khỏi lòng nàng quanh phòng một lượt, cái mũi dài cứ chun , giống như ngửi thấy mùi gì đó, cảnh giác, bồn chồn yên.

Tưởng Nhược Nam bộ dạng của nó, trái tim khẽ thắt , ai cũng bảo cáo tuyết là loài động vật linh tính, chừng nó phát hiện điều gì đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam lập tức gọi đem chậu lan chuyển ngoài.

Nhắc đến chậu lan mới thấy lạ, trời đổ tuyết lớn mà vẫn nở rực rỡ. Thanh Đại , hoa lan vốn là loại hoa nở trong mùa đông, thể chịu đựng giá lạnh.

Đợi bọn mang chậu hoa , cáo tuyết mới chạy khỏi góc phòng. Nó quanh chậu hoa hai phòng, cái mũi ngừng chun , đấy buồn bực chồm lên vò nát các cánh hoa, xong xuôi mới bình tĩnh trở .

Tưởng Nhược Nam những cánh hoa dập nát chẳng còn hình dạng gì nữa, cáo tuyết mỉm : “Đáng tiếc là ngươi , nếu thể cho loài hoa rốt cuộc vấn đề gì.”

Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi, để lộ bộ dạng gian tà.

Tưởng Nhược Nam : “Ta , ngươi đói , ăn thịt kho ?”

Buổi tối Cận Thiệu Khang về, thấy cáo tuyết đang cuộn trong góc giường. Nó ngước mắt một cái, ngủ vùi. Có lẽ là nhận bước chân của Cận Thiệu Khang, chứ nếu đổi khác thì nó sớm trốn từ lâu. Vì những lúc mặt nó, Tưởng Nhược Nam thường cho a .

Tưởng Nhược Nam giúp Cận Thiệu Khang y phục , : “Thiếp đoán nó tới chỗ để ngủ đông, ấm áp đồ để ăn, thật là một tiểu nha đầu giảo hoạt.”

Cận Thiệu Khang xong y phục, Tưởng Nhược Nam kéo xuống bên bàn, đó cho xem chậu hoa.

“Chuyện là thế nào?” Nhìn những cánh hoa dập nát còn hình dạng, Cận Thiệu Khang hỏi.

Tưởng Nhược Nam kể cho về phản ứng đó của cáo tuyết, : “Ai cũng bảo cáo tuyết là loài động vật linh tính, phản ứng của nó điều gì ?”

Cận Thiệu Khang nàng một cái: “Ý nàng là gì?”

Loading...