Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:40:57
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thiệu Khang, lâu như mà vẫn mang thai...” Tưởng Nhược Nam khẽ .
Cận Thiệu Khang cụp mắt xuống, trầm mặc hồi lâu mới chầm chậm lên tiếng: “Trong phòng Thanh Đại cũng hai chậu, đều đặt ở bên giường.
Người mà phái mang những tin tức của Thanh Đại về báo cáo, chẳng gì bất thường, nay còn nghi ngờ nàng nữa. Cũng chẳng thể trách cả tin, bởi nhiệm vụ của Thanh Đại chỉ là từng bước từng bước giành lấy trái tim . Nhiệm vụ , với phận hiện tại của nàng mà , cũng là hợp tình hợp lý, thêm khả năng vốn nên mới thể lừa Cận Thiệu Khang. Đương nhiên, nếu Thanh Đại tiếp cận Cận Thiệu Khang để moi tin tình báo thì thể thành công , ai .
Tưởng Nhược Nam thế thì lên tiếng nữa. Cận Thiệu Khang nắm tay nàng, khẽ : “Nàng đừng quá đa nghi, lẽ chỉ vì cáo tuyết thích mùi của loài hoa mà thôi.”
Tưởng Nhược Nam miễn cưỡng nở một nụ : “Có lẽ thế.”
Buổi tối, Cận Thiệu Khang ôm Tưởng Nhược Nam, triền miên dịu dàng, : “Nhược Lan, đừng vội, chúng nhất định sẽ con.”
Tưởng Nhược Nam dựa lòng , đột nhiên cảm giác nàng còn mong chờ đứa con như nữa.
Ngày qua ngày, sức khỏe của Thanh Đại dần dần khôi phục, mặt sắc hồng, ánh mắt lanh lợi hữu thần hơn, cơ thể yêu kiều, lung linh, giống như thứ quả chín, chỉ đợi tới hái.
Hàng ngày nàng vẫn đến thỉnh an Tưởng Nhược Nam, thái độ vẫn cung kính hòa nhã. Buổi tối Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam tới thỉnh an Thái phu nhân, đa phần đều gặp nàng ở đó.
Nàng đích rót cho Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam, đương nhiên là loại Long Tỉnh mưa mà Cận Thiệu Khang thích nhất. Khi bê tới mặt , nàng sẽ ngước mắt lên, len lén một cái, khẽ mỉm . Điệu bộ giống như giữa hai bọn họ một bí mật nho nhỏ mà ngoài thể .
Thỉnh thoảng, Thái phu nhân bảo Cận Thiệu Khang ở thêm một lát, gọi Thanh Đại gảy đàn hát một khúc. Ngay cả Tưởng Nhược Nam cũng cảm nhận tình cảm da diết của nàng qua tiếng đàn câu hát. Tưởng Nhược Nam cũng nhận thấy, Cận Thiệu Khang chăm chú, thỉnh thoảng còn sang nàng .
Có lẽ do ở Hầu phủ cũng lâu nên nay Thanh Đại còn ngượng nghịu như nữa, nhưng thỉnh thoảng cũng mang vẻ mặt bối rối hổ với Cận Thiệu Khang mấy câu.
Tất cả những việc , Tưởng Nhược Nam chỉ thôi, còn với Cận Thiệu Khang là vui nữa, cũng còn yêu cầu hứa hẹn bất cứ việc gì. Bình thường nàng vẫn giống như , cần gì vẫn , cần gì vẫn . Cận Thiệu Khang hề nhận tâm trạng vui của nàng.
Cho đến một ngày.
Ngày hôm đó Cận Thiệu Khang nghỉ, nhưng trong cung cho tới , Thái hậu khỏe. Tưởng Nhược Nam khi cung , gặp Thái hậu mới Thái hậu chỉ trúng gió cảm nhẹ, bèn với cả buổi sáng, buổi chiều về phủ.
Về tới Thu Đường viện, thấy Cận Thiệu Khang, nàng bèn hỏi Ánh Tuyết: “Hầu gia ?”
Ánh Tuyết đáp: “Hoa mai ở Hậu hoa viên nở , Hầu gia vườn mai, còn dặn, khi nào phu nhân về thì đó.”
Tưởng Nhược Nam , rửa mặt xong, bộ quần áo khác, khoác thêm một chiếc áo ngoài màu đỏ Hậu hoa viên.
Hậu hoa viên bao phủ bởi một màu trắng tinh của tuyết, giả thạch, cành cây đều là những lớp tuyết dày, hễ gió thổi là hoa tuyết bay rợp trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-279.html.]
Nhìn cảnh mắt, nghĩ đến Cận Thiệu Khang đang đợi , tâm trạng Tưởng Nhược Nam vui.
Nàng bước nhanh chân, về phía vườn mai.
Vừa đến gần vườn mai ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ, phóng mắt về phía , chỉ thấy bạt ngàn hoa mai, hiên ngang cao ngạo giữa tuyết trắng. Mai trắng mai hồng tạo thành từng cụm, giống như thiếu nữ yêu kiều xinh , thanh khiết như ngọc nhiệt tình như lửa, kể xiết.
Tưởng Nhược Nam chầm chậm bước vườn mai, thưởng thức cảnh tìm kiếm bóng dáng Cận Thiệu Khang.
Đột nhiên, Cận Thiệu Khang bước từ đó lọt tầm mắt nàng, Tưởng Nhược Nam tươi, giơ tay , đang định gọi , nhưng một bóng dáng thướt tha khác lao tới từ lưng, vòng tay ôm chặt eo .
Nụ môi Tưởng Nhược Nam từ từ tắt lịm. Nàng đó bất động, lạnh lùng họ.
Bóng dáng yêu kiều chính là Thanh Đại.
“Hầu gia, Thanh Đại chỗ nào , ngài hãy cho Thanh Đại , Thanh Đại thể học, thể đổi, nhưng Hầu gia, ngài đừng bỏ mặc Thanh Đại, ?”
Giọng nàng da diết khiến đứt từng khúc ruột.
“Thanh Đại, đừng ...” Giọng Cận Thiệu Khang nhẹ. Tưởng Nhược Nam thể nhận sự giằng co trong giọng .
Hắn đẩy nàng .
“Hầu gia, Thanh Đại , Thanh Đại bằng phu nhân, nhưng tấm lòng của Thanh Đại dành cho Hầu gia, tuyệt đối kém so với phu nhân. Ngay cả trong mơ Thanh Đại cũng mơ thấy Hầu gia, rõ ràng là mơ, mà Thanh Đại tỉnh dậy, bởi vì cảm giác đó thật sự quá ngọt nào. Hầu gia, Hầu gia, ngày nào Thanh Đại cũng nhớ ngài, nhớ tới trái tim đau nhói, xin ngài hãy thương hại Thanh Đại ?” Nàng ôm chặt lấy , kiên quyết như dù c.h.ế.t cũng buông.
Tưởng Nhược Nam cứ đợi mãi, đợi mãi, đợi đẩy Thanh Đại , đợi từ chối nàng . những cánh hoa rơi xuống đất bên cạnh họ hết đợt tới đợt khác, tạo thành một bức tranh tuyệt , nhưng vẫn đẩy nàng .
Hắn cúi đầu, cơ thể cứng , nắm chặt bàn tay, trầm mặc...
“Hừ...” Tưởng Nhược Nam đột nhiên nhạt một tiếng.
Nghe thấy giọng nàng, Cận Thiệu Khang mặt biến sắc, vội vàng đẩy Thanh Đại . Thanh Đại giật lùi về phía liền mấy bước, cuối cùng ngã xuống đất, bởi vì đè lên áo khoác ngoài, nên cố gắng mấy nàng cũng dậy nổi.
“Nhược Lan...” Cận Thiệu Khang xưa nay vẫn là bình tĩnh tự tại bỗng dưng trở nên lúng túng hoảng hốt, giống như đứa trẻ mắc lớn bắt gặp tại trận.
Tưởng Nhược Nam mà thẳng tới chỗ Thanh Đại. Thanh Đại trong lòng mừng thầm, tưởng rằng Tưởng Nhược Lan sẽ tức giận mà đánh , nàng chuẩn sẵn sàng, thậm chí còn nghênh mặt lên để đón cái tát của Tưởng Nhược Lan, mà cũng là để cảnh tượng thêm phần chấn động.
Vân Mộng Hạ Vũ