Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 281

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:41:43
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh An hỏi Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, chuẩn xe ngựa ?”

Cận Thiệu Khang hít một thật sâu, cố gắng ép bình tĩnh trở , đó với Ninh An: “Tìm thêm vài hộ tống phu nhân.”

Lúc Nhược Lan đang giận, đuổi theo cũng chẳng ích gì, chi bằng để nàng yên tĩnh hai hôm, hai hôm nữa sẽ tới đón nàngvể.

“Người đàn ông trong lòng bóng hình của phụ nữ khác, cần.”

Trong đầu Cận Thiệu Khang cứ vang mãi câu của nàng.

Hắn cũng tự chỉnh đốn tư duy, tình cảm của … Nếu cho dù tìm Nhược Lan về, sẽ đối mặt với nàng thế nào đây?

Xe ngựa khỏi thành, như bay đường cái rộng.

Ánh Tuyết và Tưởng Nhược Nam cùng một xe, mấy a một xe khác. Ánh Tuyết len lén liếc sắc mặt Tưởng Nhược Nam, thấy nàng bình tĩnh trở , chỉ điều ánh mắt ngây dại, giống như chẳng còn hứng thú gì với thế giới ngoài nữa.

“Phu nhân…phu nhân…”

Ánh Tuyết gọi liền mấy tiếng, Tưởng Nhược Nam mới đầu .

“Chuyện gì?” Giọng nàng mệt mỏi.

Ánh Tuyết Thanh Đại vói Thái phu nhân, cũng đoán chuyện gì xảy . Nàng Tưởng Nhược Nam, thăm dò: “Phu nhân... thế chẳng là cho Thanh di nương cơ hội ?”

“Cơ hội?” Tưởng Nhược Nam khẽ , “Cơ hội do cho, chỉ cần họ , thì dù kè kè bên cạnh canh chừng, họ cũng sẽ tìm cơ hội.”

Trước , ngày ngày nàng ở bên , chẳng vẫn cho nàng cơ hội, để nàng thổ lộ tình cảm đấy ư? Cận Thiệu Khang, chấp nhận việc ôm trong lòng nhưng nghĩ tới con gái khác?

Đại nội, Dưỡng Tâm điện.

Cảnh Tuyên Đế ghế rồng, cúi đầu Trương công công đang quỳ bên .

“Hoàng thượng, Hầu phu nhân rời khỏi phủ, tiếp theo nên thế nào?”

Cảnh Tuyên Đế chầm chậm dậy, đến bên Trương công công, trầm giọng hỏi: “Hầu phu nhân ?”

Trương công công cúi đầu: “Bẩm Hoàng thượng, Hầu phu nhân đến trang trại bồi giá ở ngoại ô kinh thành.”

Cảnh Tuyên Đế trầm tư hồi lâu, giống như tự với chính , “Nàng vẫn từ bỏ… Nếu nàng thật sự từ bỏ, nàng sẽ đến trang trại, nàng giống như to chuyện, nàng sẽ còn cho cơ hội, nhưng chắc chắn là cơ hội cuối cùng...”

Trương công công cúi đầu, cũng như thấy gì.

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên cúi đầu xuống, Trương công công trầm giọng : “Như thế vẫn đủ, với thủ hạ của ngươi, còn nhiều thời gian nữa, cần tiến hành bước cuối cùng, tới tuyệt tình luôn.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Cảnh Tuyên Đế , hai mắt sắc lẹm.

Tưởng Nhược Lan, nhất định khiến nàng tuyệt vọng về .

Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện.

Trong tiền viện, đám a của Hầu phủ bỏ ở đang co rúm một chỗ, sắc mặt lạnh như băng của Cận Thiệu Khang, hẹn mà cùng cúi gằm đầu xuống, chỉ sợ vô tình chọc giận .

Cận Thiệu Khang vượt qua họ, thẳng trong phòng.

Cảnh tượng trong phòng lộn xộn, rương lớn mở bung, quần áo, tất, vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-281.html.]

Tất cả thứ đều quen thuộc. Đều là đồ của Tưởng Nhược Nam.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cận Thiệu Khang bước lên phía hai bước, đột nhiên cảm thấy chân như vướng thứ gì đó. Hắn cúi đầu thì thấy nhiều khăn tay, tim thắt , cúi xuống nhặt lên.

Chồng khăn tay hơn mười chiếc, đều là loại khâu bằng vải lụa, một màu xanh nhạt, bên thêu hình hoa súng. Chỉ điều, trong hơn mười chiếc khăn , cái khâu cái khâu , cái cùng, các mũi khâu vụng nhất, nhưng càng đến cái các mũi khâu đều lên, lên. Cho tới cái cùng, mặc dù còn khâu xong, nhưng thể nhận tay nghề của khâu thành thục.

Cận Thiệu Khang chỗ khăn tay, nhớ đôi bàn tay chỗ nào cũng kim đ.â.m đó của Tưởng Nhược Nam.

“... Thê tử nhà may y phục, may giày cho tướng công; những thứ ...”

“... Thiếp bên luôn mang theo thứ do chính tay , cho dù khâu một chiếc khăn tay thêu hoa cũng , nhưng sẽ học. Trước hiểu lễ nghi phép tắc, nhưng chẳng cũng học ...”

“... Thiệu Khang, hãy tin , nhất định sẽ khâu một chiếc khăn thật cho ...”

Cận Thiệu Khang vẫn còn nhớ nụ đó của nàng.

Trái tim nhói đau, lỏng tay, hơn mười chiếc khăn lượt rơi xuống đất.

Lúc , một tiểu a thò đầu , e dè hỏi: “Hầu gia...”

Cận Thiệu Khang đầu , mặt lạnh trầm, mắt đỏ hoe, “Chuyện gì?”

“Hầu gia... ngài dùng cơm bây giờ ? Khi phu nhân về hâm canh cho nóng … giờ thể…”

Cận Thiệu Khang tiểu a trầm mặc hồi lâu, một lúc mới chầm chậm mở miệng: “Bưng lên đây…”

Cơm canh mang lên, mấy tiểu a rụt rè thận trọng phục vụ.

Cận Thiệu Khang cho bọn họ lui xuống, một bàn đầy thức ăn.

“Thiệu Khang, uống bát canh , uống canh khi ăn cơm, thông ruột khỏe mạnh.” Bên tai vang lên giọng trêu chọc quen thuộc.

Sau đó, khi tiểu a thu dọn, thấy thức ăn bàn hề động đến, ngay cả đũa vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Buổi tối, trong phòng thu dọn gọn gàng, Cận Thiệu Khang bên bàn, ngọn nến đang bập bùng nhảy nhót mà lòng ngẩn ngơ. Bên ánh nến thế , nụ nàng còn rạng rỡ hơn, ấm áp hơn, “Thiệu Khang, nào, chơi cờ cùng , hai lượng bạc một ván.”

Ánh mắt chuyển phía cửa sổ, ở đó xuất hiện cảnh nàng xõa tóc ngang vai, áo trắng như tuyết, nàng vẫy tay với : “Thiệu Khang, tối nay trăng , lấp lánh, giống như đôi mắt nhỏ của ai đó đang chớp .” Nàng , hai mắt nàng còn sáng hơn trời.

Cận Thiệu Khang bỗng thấy lòng ấm áp, dậy, bóng nàng biến mất.

“Thiệu Khang... Thiệu Khang...”

Bên tai chỉ vọng tiếng nàng gọi, tiếng nàng .

Nàng bình phong, mặt đỏ bừng , nụ rạng rỡ và ngượng ngùng, “Thiệu Khang, khi tắm, ...”

Nàng chiếc rương lớn, lật tìm y phục, ; “Thời tiết lạnh , mặc thêm áo mới .”

Nàng trưóc chiếc bàn tròn, trong tay cầm cuốn sách về y thuật, một lúc , ảo não buông xuống, chống má oán trách: “Cuốn sách cần uyên thâm tới thế ?”

Nàng bàn trang điểm, đầu , tươi tắn, đôi mắt đảo quanh: “Thiệu Khang, cài chiếc trâm xinh ?”

Nàng giường, bĩu môi: “Thiệu Khang, muộn thế , mấy việc đó thể giải quyết ở phủ nha ? Ngày mai còn lên triều, ngủ sớm chút .”

“Thiệu Khang..”

“Thiệu Khang...”

Trong phòng, mỗi một góc đều vương bóng dáng nàng, mỗi nơi đều vang vọng tiếng nàng, nàng mỉm , nàng chau mày, nàng chớp mắt, nàng chu môi, ánh mắt nàng đăm đăm, nụ hôn nóng bỏng của nàng...

 

Loading...