Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:41:57
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả những thứ đều bao trùm lấy , ngẩn ngơ, lòng ngọt ngào nhưng cũng chua xót.

đột nhiên, tất cả bỗng dưng biến mất, đó, nàng lạnh lùng , ánh mắt thê lương mà kiên định.

“Chúng còn ..”

Nàng quả quyết bỏ , nhanh chóng biên mất khỏi tầm mắt .

Cận Thiệu Khang như ai đó dùng sức xé toang lồng ngực, gần như phát điên mà gào lên: “Ninh An, chuẩn ngựa.”

Khu trang trại ở ngoại ô kinh thành của Tưởng Nhược Nam rộng ba mươi mẫu, coi là lớn, nhưng đất đai phì nhiêu, mỗi năm sản lượng lương thực thu khá nhiều.

Khi chủ tớ đến trang trại, trời tối hẳn, sắp xếp xong xuôi thì muộn .

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh Tuyết bưng cơm canh phòng Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, một quãng đường dài như thế, ít nhiều cũng ăn chút gì đó.”

Lúc Tưởng Nhược Nam chẳng tâm trạng để ăn, “Ngươi cứ đặt ở đó , lát nữa sẽ ăn.”

Tưởng Nhược Nam xuống bên sập, thứ trong phòng, đầu tiên nàng đến đây, tất cả thứ đều xa lạ.

Lạnh lẽo và trống rỗng.

Tưởng Nhược Nam khổ, bản nàng chẳng nhà để về, nhưng gì vẫn còn chốn dung , cũng thê thảm quá.

Lúc , đám trong trang trại bẩm báo: “Hầu gia đến .”

Ánh Tuyết mặt mày hớn hở, với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, nhất định là Hầu gia tới đón , Hầu gia vẫn còn thương .” Trưóc đó cô còn lo lắng, ngộ nhỡ bỏ thế khiến Hầu gia và Thái phu nhân giận, họ cố tình bỏ mặc phu nhân một thời gian thì ? Cho dù họ nể mặt Thái hậu mà tới đón phu nhân về, thì chắc chắn địa vị của phu nhân cũng còn như nữa.

Không ngờ Hầu gia đến nhanh như thế, Thanh di nương thấy Hầu gia vội vàng tới đón phu nhân về, sủng ái chắc cũng dám hỗn xược.

Ánh Tuyết còn vui xong, Tưởng Nhược Nam bảo báo tin: “Ngươi bảo Hầu gia về , gặp .”

Ánh Tuyết giật nảy , “Phu nhân…” Vừa mới thốt hai từ bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tưởng Nhược Nam, nàng dám gì thêm nữa.

Cận Thiệu Khang ngoài cửa hầu bẩm báo , lòng nặng trĩu như đeo đá. Kẻ thấy sắc mặt Cận Thiệu Khang thì rụt cổ : “Hầu gia… nô tài cũng chỉ theo lời sai bảo của phu nhân thôi.” Nói xong, lập tức đóng cửa ngay mũi Cận Thiệu Khang.

Ninh An trong tuyết lạnh run lập cập, thấy tình cảnh đó thì tức giận hét lớn: “Thật to gan, dám nhốt Hầu gia ở ngoài, sống nữa chắc?”

Cận Thiệu Khang quát : “Im miệng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-282.html.]

Ninh An dám gì thêm nhưng vẫn kìm mà lẩm bẩm một câu: “Trời lạnh thế , Hầu gia cả đêm tới đây, phu nhân chẳng cho , như thật nhẫn tâm…”

Cận Thiệu Khang mãi ngoài cổng lớn, động đậy, cánh cửa thất thần. Tuyết lớn lạnh buốt dường như chẳng liên quan gì tới . Trong cả thế giới lớn , chỉ quan tâm đến thế giới bé nhỏ phía cánh cửa mà thôi.

Thời gian chầm chậm trôi .

Trong trang trại, Tưởng Nhược Nam dựa giường làn khói ở lò hương mà ngẩn , hơn một canh giờ vẫn đổi tư thế.

Ánh Tuyết ở cửa, khi nhận bẩm báo của , Tưởng Nhược Nam đang ngơ ngẩn, khẽ : “Phu nhân… Hầu gia vẫn ở ngoài cổng, trời lạnh thế …”

Tưởng Nhược Nam lên tiếng, nhưng Ánh Tuyết nhận thấy tay nàng xiết chặt vạt áo.

Ánh Tuyết khe khẽ thở dài một tiếng.

Bên ngoài cổng, Ninh An nhẩm tính thời gian, bước lên bên Cận Thiệu Khang : “Hầu gia, sắp đến giờ triều sáng , thành cũng mất thời gian, chúng thôi…”

Cận Thiệu Khang phản ứng, Ninh An gọi liền mấy tiếng. Cận Thiệu Khang lúc mới đầu , hai bước, chân loạng choạng, lâu như khiến hai chân , cũng may Ninh An kịp thời đỡ .

Ninh An nắm tay , cảm giác như đang cầm một viên đá, ngẩng đầu khuôn mặt vô cảm của chủ nhân, trong lòng bỗng thấy khó chịu, gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Đỡ Cận Thiệu Khang lên xe, hai dong ngựa rời khỏi trang trại.

“Phu nhân, Hầu gia .” Ánh Tuyết đến bên Tưởng Nhược Nam .

Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Ngươi nghỉ , trời sắp sáng .”

Ánh Tuyết đến mặt Tưởng Nhược Nam, thấy sắc mặt nàng trắng nhợt, hai mắt tối sâu, khiến cảm giác nó trống rỗng.

Từ lúc bỏ cho tới giờ, nàng vẫn bình tĩnh, , đập phá, oán trách, nhưng kiểu bình tĩnh của nàng khiến Ánh Tuyết lo lắng.

“Phu nhân, Hầu gia hai canh giờ bên ngoài.”

“Ánh Tuyết…” Tưởng Nhược Nam khẽ : “Đàn ông tùy tiện, hẹn ước tùy tiện, tình cảm tùy tiện, xin cũng tùy tiện. chúng thể tùy tiện, đặc biệt là thể tùy tiện tha thứ cho họ…”

Tưởng Nhược Nam : “Ngươi lui , nghỉ một lát.”

“Vâng.”

 

Loading...