Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 286

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:42:51
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tha thứ?” Tưởng Nhược Nam chầm chậm ngẩng đầu lên , chỉ sai chuyện gì đó mới cần tha thứ… Trái tim nàng thấy an ủi, bởi ít cũng xảo biện, khiến nàng khinh bỉ đàn ông nàng yêu sâu sắc.

“Tha thứ chuyện gì, tha thứ vì thích Thanh Đại?”

Hắn quỳ một gối xuống mặt, nắm lấy bàn tay đang đặt đầu gối của nàng. Nàng giật , lập tức giằng , nhưng khi gặp đôi mắt vằn tia m.á.u vì thiếu ngủ của , nàng giằng nữa.

Hắn chầm chậm : “Nhược Lan, như nàng nghĩ . , đều là của , khi nàng ôm , với những lời như thế, nhất thời mê hoặc, cảm động, nỡ, vì mới đẩy nàng . Về điểm thể phủ nhận…”

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, vẻ mặt dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay ướt mồ hôi để lộ tâm trạng căng thẳng của .

Nàng lặng lẽ .

Nhược Lan, bao giờ nghĩ đến việc phản bội lời hứa với nàng, mặc dù Thanh Đại là một cô gái , thương xót nàng thương; khi nàng nàng thích , cũng cảm động. chỉ thế mà thôi, lúc nàng sắp chết, chỉ cảm thấy nàng đáng thương, chút tội với nàng ; nhưng khi nàng rời bỏ , Nhược Lan, thể chấp nhận, gần như phát điên lên. Nếu thích nàng thì đối với nàng là gì? Hoàn thể so sánh. Trong lòng ai thể so sánh với nàng…”

Hắn cúi đầu xuống, tì trán lên đầu gối nàng, bàn tay khẽ run rẩy. Tưởng Nhược Nam thấy mắt cay cay, nàng mím chặt môi mới kìm cho nước mắt lăn xuống.

“Nhược Lan, thế nào để nàng tha thứ cho , nhưng trong lòng phụ nữ khác, khẳng định.” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào. Mắt thấp thoáng ánh nước, “Nhược Lan, thấy những chiếc khăn tay nàng may cho , , thích, nhưng vẫn còn may xong, nàng thể bỏ dở giữa chừng . Nàng thể từ bỏ như thế, nàng từng nhất định thứ gì đó do chính tay nàng … Nhược Lan, chúng từng những ngày vui vẻ, nàng thể vội vàng mà vứt bỏ …”

Mũi nàng cay cay, nàng thể kìm nữa, nước mắt trào , nàng lẩm bẩm : “Lúc ở trong vườn mai, chính mắt thấy nàng ôm , cứ đợi mãi, đợi đẩy nàng , nhưng chẳng … Thiệu Khang, tâm trạng khi đó…”

Cận Thiệu Khang thấy trái tim đau nhói, dậy, kéo nàng ôm lòng, “Đều là của , là một tên tiểu nhân, nhất thời hồ đồ, nhưng bây giờ tỉnh táo, gì, đối với thứ gì quan trọng nhất, tuyệt đối hồ đồ nữa, Nhược Lan. Hãy tha thứ cho , đừng rời bỏ , đừng bỏ mặc .” Hắn ôm chặt nàng, nước mắt chảy xuống cổ nàng.

Tưởng Nhược Nam dựa lòng , mũi vấn vít mùi hương quen thuộc của , trái tim đau đớn khôn cùng, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

Đây là đàn ông mà nàng vô cùng yêu, đây là cuộc hôn nhân nàng bỏ nhiều mới , nếu cứ thế từ bỏ, nàng nhất định sẽ hối hận. Đây chỉ là cho cơ hội, cũng là cho tình cảm của chính nàng một cơ hội.

Cận Thiệu Khang đưa Tưởng Nhược Nam về nhà.

Trên xe ngựa, Cận Thiệu Khang ôm nàng lòng khẽ : “Nhược Lan, , chuyện tổn thương trái tim nàng, nhất định sẽ nỗ lực để nàng quên vết thương .”

Tưởng Nhược Nam , lên tiếng, nếu nàng quyết định cho cả hai thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ cố gắng để bản quên chuyện , nếu , chẳng sẽ khiến hai bên cùng vui ư? Nàng chịu tha thứ cho là vì sống vui vẻ, chứ giày vò lẫn . Còn nếu mãi dằn vặt , thì sự tha thứ của nàng còn ý nghĩa gì nữa?

Cận Thiệu Khang : “Chỗ Thanh Đại cũng sẽ xử lý nhanh thôi.”

Tưởng Nhược Nam hỏi: “Thanh Đại là do Hoàng thượng ban tặng, sẽ xử lý thế nào?”

Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc mới đáp: “Nói với bên ngoài là nàng bệnh, đưa về biệt viện. Sau quyết bạc đãi, cũng sẽ chuyện rõ ràng với nàng . Chỉ cần nàng phản đối, gây sự thì sẽ vấn đề gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-286.html.]

Tưởng Nhược Nam thoáng nghĩ, nếu Thanh Đại trong sáng vô tội giống như những gì nàng thể hiện, với tính cách của nàng , sẽ gây sự phản đối. nếu là loại như Vu Thu Nguyệt , thì thể ngoan ngoãn rời ?

Cho dù như , nàng cũng chẳng thể tự do bao lâu nữa, thời hạn nửa năm gần hết, theo như thỏa thuận, Hoàng thượng sẽ đưa Thanh Đại về.

“Những chuyện cứ tự xử lý, chỉ điều mẫu …”

“Nàng yên tâm, tất cả sẽ giải quyết, sẽ để nàng khó xử.”

Tưởng Nhược Nam , dựa sát lòng . Cận Thiệu Khang đối với nàng, điểm gì để nghi ngờ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng nỡ vứt bỏ cuộc hôn nhân .

“Thiệu Khang, chúng liệu vui vẻ như nữa ?”

Cận Thiệu Khang khẽ thơm má nàng một cái, “Sẽ như thế, nhất định là như thế.” Hắn sẽ cố gắng hết sức.

Khi về tới Hầu phủ là nửa đêm. Hai tới kinh động Thái phu nhân nữa mà thẳng về Thu Đường viện.

Bọn Liên Kiều khi thấy họ về mới thở phào nhẹ nhõm, với những a trong viện vài câu, bắt đầu bận rộn dỡ đồ đạc của Tưởng Nhược Nam xuống, mang nước cho họ rửa mặt rửa tay.

lúc hai đang chuẩn nghỉ thì Liễu Hồng đột nhiên cầu kiến.

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang sang , giờ còn chuyện gì nữa?

Liễu Hồng bước hành lễ với hai , : “Hầu gia, Thanh di nương Hầu gia và phu nhân về, Thanh di nương mời Hầu gia qua Nghênh Hương viện một chuyến, chuyện bẩm với Hầu gia.”

Tưởng Nhược Nam Cận Thiệu Khang, để tự quyết định. Cận Thiệu Khang nghĩ một lúc với nàng: “Vừa khéo nhân cơ hội để rõ với nàng luôn. Ngày mai chuẩn qua loa là thể .”

Sớm đưa nàng khỏi Hầu phủ ngày nào ngày , Nhược Lan cần thấy nàng , trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn. Đối với Thanh Đại, những gì thể chỉ như thế thôi. Hi vọng nàng hiểu.

Tưởng Nhược Nam gật gật đầu.

Cận Thiệu Khang mặc quần áo, khi còn nắm tay nàng : “Đợi về…” Hắn , khuôn mặt mệt mỏi gầy rộc tới nỗi còn thấy cả lúm đồng tiền nữa.

“Sớm về nhé!”

“Ta .”

Cận Thiệu Khang , Liên Kiều mang đồ ăn đêm cho nàng. Thời gian qua Tưởng Nhược Nam cũng chẳng ăn bữa nào cho hồn, lúc tâm trạng nhẹ nhõm, mệt đói. Nàng ăn hết bát vằn thắn, gọi Liên Kiều hâm nóng phần của Cận Thiệu Khang, đợi về ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Loading...