Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:43:13
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn xong, nàng rửa sạch tay và mặt, giường, đợi Cận Thiệu Khang về.
Giường sưởi ấm nên cơ thể nàng thoải mái vô cùng, Tưởng Nhược Nam đợi mãi đợi mãi, sự mệt mỏi vô thức ập đến, nàng cố gắng chống chọi, cuối cùng chịu nổi, ngủ mê mệt mất một lúc.
Không là bao nhiêu lâu , Tưởng Nhược Nam đột nhiên tỉnh dậy.
Trong phòng tối đen như mực, tĩnh mịch lạ thường.
Nàng quờ tay sang bên cạnh, trống . Trái tim nàng nặng trĩu, nàng hỏi vọng bên ngoài: “Bây giờ là canh mấy ?”
Một lúc , Liên Kiều khoác áo đến, mang nến , mắt vẫn còn ngái ngủ : “Phu nhân, là giờ Sửu .”
“Hầu gia vẫn về ?”
Liên Kiều hoang mang đáp: “Chưa thấy Hầu gia về.”
Tưởng Nhược Nam giật , hai canh giờ …
Nàng khống chế trái tim khiến nó đập điên cuồng, nàng hít sâu vài , ép bình tĩnh trở .
Không nghĩ lung tung, nghĩ lung tung, lẽ họ chỉ chuyện lâu mà thôi, sẽ , sẽ chuyện . Hắn đón nàng về, thể thứ chuyện , loại …
Nàng tự với hết tới khác, nhưng sự hoảng sợ trong lòng thì hề suy giảm, một vài suy nghĩ vượt tầm kiểm soát chiếm lĩnh tâm trí nàng.
Nàng thể điều khiển bản nữa, nàng xuống giường, mặc quần áo, với Liên Kiều, “Liên Kiều, chúng tới Nghênh Hương viện.”
Ánh nến trong tay Liên Kiều soi sáng khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Tưởng Nhược Nam, Liên Kiều bất giác rùng , trong lòng cũng thấy sợ hãi.
“Vâng… Phu nhân.”
Liên Kiều cầm đèn lồng dẫn đường, Tưởng Nhược Nam theo , vội vội vàng vàng, nàng quên cả áo khoác. Lúc gió lạnh quất từng đợt lên , lên mặt nàng, giống như những nhát dao, nhưng nàng chẳng cảm giác gì.
Hai mắt nàng thẳng phía , thầm lặp lặp một câu.
Sẽ , sẽ , loại …
Không lâu , họ tới Nghênh Hương viện.Liên Kiều đầu Tưởng Nhược Nam một cái, Tưởng Nhược Nam khẽ : “Liên Kiều, gõ cửa…” Giọng nàng run lên.
Liên Kiều cũng căng thẳng, thò tay gõ cửa hai , nhưng cửa viện tử mở khi tay Liên Kiều chạm , két két lên mấy tiếng nặng nề…
Tưởng Nhược Nam bước lên một bước, Liên Kiều đột nhiên túm chặt cổ tay nàng.
“Phu nhân, chúng về thôi…”
Tưởng Nhược Nam Liên Kiều, mắt nàng mở to, khẽ khàng nhưng dứt khoát giằng khỏi tay a , tối đen như mực bên trong cánh cửa.
Liên Kiều vội vàng theo.
Vừa ngửi thấy mùi hương của hoa lan, Tưởng Nhược Nam xông thẳng tới tiền viện, chính phòng.
Tưởng Nhược Nam dừng bước, ánh đèn vàng vọt hắt từ phía cửa sổ.
Gió Bắc thổi vù vù, giống như tiếng quỷ , kèm theo đó là tiếng tuyết rơi xào xạc. Toàn Tưởng Nhược Nam lạnh cứng. Nàng cánh cửa chính phòng mà ngẩn ngơ.
Liên Kiều bộ dạng nàng, bèn tới cầm tay nàng, gần như đến nơi: “Phu nhân, chúng về , tay phu nhân lạnh lắm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-287.html.]
Tưởng Nhược Nam , đột nhiên nàng ưỡn thẳng sống lưng bước thêm bước nữa, tay chạm cánh cửa.
Tay chạm đó mất hết sức lực, ngừng ngừng run rẩy.
“Phu nhân…”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy mạnh một cái, “cạch” cửa bật mở, nhích hai bên tạo những tiếng cạch cạch liên tiếp.
Mùi rượu nồng nặc phả mặt.
Trên chiếc bàn tròn trong phòng, một bình rượu sứ trắng vẽ hoa văn, hai cái chén sứ cũng màu trắng, một cái còn đổ nghiêng.
Và chiếc giường đằng bàn tròn …
Trên giường…
Tưởng Nhược Nam ngẩn , đầu óc trống rỗng.
Liên Kiều theo, cảnh tượng trong phòng, “á” lên một tiếng.
Chỉ thấy giường, Hầu gia và Thanh Đại đang song song. Mái tóc dài đen láy của Thanh di nương vắt lên khuôn n.g.ự.c trần của Hầu gia, còn cánh tay Thanh di nương đang vòng ôm cổ , để lộ làn da trắng muốt, rõ ràng nàng một tấc vải che .
Hai họ ngủ say, Hầu gia còn ngáy nhè nhẹ.
Liên Kiều tại , nước mắt trào . Nàng Tưởng Nhược Nam, thấy mắt nàng cứ chằm chằm lên giường, chớp, sắc mặt càng ngày càng trắng, cơ thể khẽ run lên loạng choạng, dường như thể ngất lịm bất kỳ lúc nào.
Liên Kiều cầm tay nàng, : “Phu nhân, chúng về , nhé?”
Tưởng Nhược Nam từ từ đầu Liên Kiều, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, giống như đang a giống như chẳng gì, tiêu cự.
Nàng lẩm bẩm: “Liên Kiều, ngươi gì… thì đến ngươi cũng là sẽ đau lòng…”
Nước mắt Liên Kiều rơi lã chã, kéo Nhược Lan về: “Phu nhân, chúng về .”
Lúc , giường bỗng phát tiếng động nhẹ, Liên Kiều đầu , thấy Thanh Đại tỉnh từ khi nào, đang mở to đôi mắt kinh hoàng họ.
Liên Kiều thấy nàng , cảm thấy m.á.u dồn lên cả đầu, a hét lớn một tiếng, lao đến: “Hồ ly tinh c.h.ế.t tiệt, đánh c.h.ế.t ngươi.”
Liên Kiều túm lấy tóc Thanh Đại, giơ tay tát cho nàng mấy cái, Thanh Đại bắt đầu rú lên.
Liên Kiều đánh Thanh Đại điên cuồng, chẳng bao lâu Thanh Đại đánh sưng vù mặt mũi, nàng lóc bổ nhào lên Cận Thiệu Khang, ngay đó, Cận Thiệu Khang đang ngủ say cũng đột nhiên tỉnh dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn mở mắt, thấy Thanh Đại đang ôm mà lóc, Liên Kiều tức giận phừng phừng bên cạnh, đấy đầu thấy Tưởng Nhược Nam ngẩn cách đó xa, ánh mắt hoang mang.
nhanh, mắt khôi phục vẻ tinh , nhớ chuyện đêm qua, Thanh Đại và , mặt cắt còn giọt máu. Hắn lật chăn về phía Tưởng Nhược Nam, nhưng ngay lập tức phát hiện tấc vải, hành động đó cũng khiến sắc mặt Tưởng Nhược Nam trắng thêm vài phần.
Hắn co trong chăn, đầu Thanh Đại đang lóc đau khổ, tức giận hét lên: “Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Thanh Đại sợ tới mức co rúm cả , một tay kéo chăn che cơ thể, nhưng cẩn thận để lộ những vết tím nơi ngực.
Tưởng Nhược Nam vết tím , khẽ , thì là nhưng cảm giác nàng đang .
Cận Thiệu Khang khi thấy khuôn mặt liền sầm xuống, sự kinh hãi và tức giận mặt biến mất.
“Hầu gia… ngài quên ?” Thanh Đại : “Tối qua ngài uống say…”