Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 304

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:19:44
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thả , bệnh đậu mùa.”

“Ta nữa, nhưng hãy cho con một con đường sống.”

“Thả , đừng thiêu c.h.ế.t .”

Thậm chí, những đàn ông tâm trạng kích động, trong lúc tuyệt vọng trèo lên tấm khiên mà chửi rửa: “Các là đồ súc sinh, các nhân tính. Các nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.”

ngay đó đám binh sĩ buông cung tên, c.h.ế.t tức tưởi với vẻ mặt vẫn đầy sự phẫn nộ.

Đám binh sĩ hết tới khác nhả tên những ý định trèo qua tấm khiên chắn. Không lâu , tấm khiên chất đầy thi thể, khí tanh nồng mùi máu.

Tưởng Nhược Nam từng chứng kiến cảnh tượng nào như cảnh tượng , nhất thời chóng mặt hoa mắt, hai chân mềm nhũn nhưng ngay lập tức lửa giận bốc lên phừng phừng.

Nàng xông về phía , đẩy mấy binh sĩ đang chuẩn b.ắ.n tên bách tính , gào to như vỡ họng: “Dừng tay, dừng tay cho . Các ngươi đang gì thế?”

Những binh sĩ nàng đẩy đó thấy nàng chỉ là một phụ nữ, chút lúng túng, dẫu hiểu rõ lai lịch của nàng cũng dám ngang nhiên hành sự. Lưu Tử Căng sợ Tưởng Nhược Nam gặp nguy hiểm, vội xông lên, kéo Tưởng Nhược Nam , hét lớn: “Nhược Lan, chỗ nguy hiểm, nàng sống nữa ?”

Tưởng Nhược Nam đầu y, sắc mặt nàng trắng bệch như màu tuyết, lớn tiếng : “Lưu thái y, ngài mà, nên thế , những rõ ràng hi vọng sống sót, đáng c.h.ế.t vô tội như thế. Chúng đều rõ điều , thể bi kịch xảy .”

Nói xong, Tưởng Nhược Nam đẩy y, chạy tới xô những binh sĩ đang định b.ắ.n tên, miệng la lớn: “Ai chịu trách nhiệm ở đây? Ta gặp chịu trách nhiệm ở đây? Dừng tay, tất cả dừng tay .”

Lưu Tử Căng thấy thế, hào khí trong lòng cũng bừng bừng, , hét lớn, “Ta là Lưu thái y, cầu kiến Tả đô đốc.”

Vì Tưởng Nhược Nam gây loạn, nên vòng vây hổng một lỗ, hai thoát từ lỗ hổng , đang định bỏ chạy, đột nhiên từ vang tiếng vó ngựa phi nhanh, ngay đó, một tiếng hét lớn dường như trấn áp bộ những âm thanh khác.

“Là ai dám loạn ở đây? Không sống nữa chắc?”

Lời dứt, trong trung vang lên tiếng rít, một giây , ba mũi tên xé gió lao tới, vô cùng oai phong.

Chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đầu tiên một một cắm tim của hai định chạy, hai đó kêu lên tiếng nào, lập tức mất mạng. Thi thể còn theo lực bay của mũi tên mà b.ắ.n tấm khiên, mang theo cả cơn mưa máu.

Còn mũi tên thứ ba hướng về phía Tưởng Nhược Nam, tạo thành một đường cung, mạnh mẽ cắm ngay bên chân nàng, đầu mũi tên lún sâu đất, đuôi mũi tên rung lên bần bật mãi thôi.

Trong đầu Tưởng Nhược Nam lúc chỉ nghĩ một điều, tiễn pháp thật chuẩn, lực kéo đáng sợ.

Nàng ngẩng đầu lên, về phía tới, chỉ thấy một con ngựa lớn màu xám đang lao như bay tới phía , ngựa hình cao lớn, y càng tới gần, ánh lửa càng soi rõ khuôn mặt .

Ngạo nghễ.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Nhược Nam về y.

Chỉ thấy đến mặc khôi giáp, toả thứ ánh sáng lạnh lẽo lửa. Trông chừng ba mươi tuổi, những đường nét khuôn mặt như d.a.o khắc, chiếc mũi cao lạ thường, ánh mắt hung hãn, đầy sát khí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đó cho ngựa dừng ở một vị trí cách chỗ nàng chừng ba mét, tuấn mã hí vang một tiếng, hai chân nhấc cao. Người đó hét lớn, túm chặt dây cương để khống chế tuấn mã, áo bào tung bay phía , khiến cảm nhận khí thế áp đảo tất cả của .

Người đó Tưởng Nhược Nam, thấy kẻ loạn là một phụ nữ, hơn nữa vẻ mặt nàng cũng chẳng hề sợ sệt, nên ánh mắt cũng để lộ vài tia kinh ngạc, bất giác liếc mắt nàng thêm cái nữa. Thấy phụ nữ tướng mạo gì đặc biệt, rời mắt .

Các tướng sĩ thấy y đến, lượt hạ cung tên trong tay xuống, hơn nữa những bách tính gây chuyện thấy y, cũng giống như thấy ma, vội vàng giật lùi về phía , sự kinh hãi mặt tăng thêm vài phần.

Xung quanh bỗng dưng im phăng phắc.

Tưởng Nhược Nam đang đoán xem liệu đô đốc gì đó , thì thấy Lưu Tử Căng bên cạnh bước lên phía , hành lễ với ngựa, cung kính chào một tiếng: “Tả đô đốc”

Tả đô đốc thẳng ngựa, Lưu Tử Căng một cái, ánh mắt lạnh lẽo: “Lưu thái y, cuối cùng ngài cũng xuất hiện .” Ngữ khí vui.

Lưu thái y mặt đổi sắc, “Hạ quan việc nên chậm trễ, sẽ tới gặp Tả đô đốc nhận tội. trong việc , mong Đô đốc hãy hạ quan một lời…”

Tả đô đốc giơ tay lên, cắt ngang lời , ‘Có chuyện gì, lát nữa hẵng . Bây giờ bổn đô đốc việc quan trọng hơn cần .”

lúc , một cơn gió thổi tới, khiến áo bào của y tung bay.

“Thời cơ đến.” Y ngẩng đầu, sát khí trong mắt xuất hiện. “Các tướng sĩ lệnh, lập tức phóng hoả đốt trấn.” Giọng vang như sấm, truyền xa.

“Đợi một lát.” Cùng lúc , giọng yêu kiều cất lên, mặc dù vang như giọng , nhưng cũng phá vỡ ít khí thế của .

“Là ai dám can gián bổn đô đốc.” Mặc dù hỏi , nhưng ánh mắt Tả đô đốc như mũi kiếm sắc phóng thẳng về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam sớm nổi giận bởi cảnh tượng m.á.u lạnh tàn nhẫn mắt. Trong cơn giận dữ, ngay đến Hoàng đế nàng còn dám vung tay cho liền ba cái bạt tai, thì thể cái tên đô đốc là thứ gì doạ cho .

Nàng vòng qua những cây cung mặt, tới gần tuấn mã màu xám, ngẩng đầu Tả đô đốc, “Tả đô đốc, ngài thể đốt trấn. Sự việc tới mức như . Những cần thiết hi sinh.”

Tả đô đốc cúi xuống nàng, ánh mắt sắc lẹm: “Ngươi là ai? Một phụ nữ đến đây gì? Ngươi tư cách gì mà dám chuyện với bổn đô đốc?” Giọng càng lúc càng lạnh, càng lúc càng trầm.

Lưu Tử Căng vội vàng lên tiếng: “Đây là đại phu Kiều phu nhân do mời tới, Kiều phu nhân tìm cách phòng bệnh đậu mùa, Đô đốc, xin ngài hãy huỷ lệnh đốt trấn.”

“Thì chỉ là một đại phu..” Tả đô đốc nhạt một tiếng, thèm để ý tới tới họ nữa, tiếp tục ngẩng cao đầu hạ lệnh: “Phóng hoả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-304.html.]

Tưởng Nhược Nam đột nhiên lấy từ trong một vật, giơ lên cao, cao giọng quát: “Phượng lệnh của Thái hậu ở đây, Tả đô đốc, lệnh cho ngài, lập tức huỷ lệnh đốt trấn.”

Không khí xung quanh lập tức đặc quánh , im phăng phắc, tất cả đều nín thở cảnh . Bách tính Tưởng Nhược Nam với ánh mắt chất chứa hi vọng, một vài bịt miệng, chỉ sợ bật thành tiếng.

Tả đô đốc thế thì tức giận trừng mắt nàng, đó xuống ngựa, tới mặt Tưởng Nhược Nam, hình cao lớn vạm vỡ, sắc mặt lạnh lẽo xám xịt tạo thành một áp lực vô cùng lớn.

Tưởng Nhược Nam phớt lờ tất cả, nàng giơ lệnh bài tới mặt y, nhướng mày, cao giọng : “ Nhìn rõ , đây là Phượng lệnh của Thái hậu.”

Tả đô đốc lạnh lùng lệnh bài trong tay Tưởng Nhược Nam, mặt chẳng biểu cảm nào đặc biệt, đó y Tưởng Nhược Nam, bên cạnh con mắt hẹp và dài là một vết sẹo dài một tấc, ánh lửa bập bùng hung hãn đáng sợ.

“Ta ngươi lấy Phượng lệnh ở , nhưng cho ngươi , là khâm sai do Hoàng thượng phái tới. Chuyện do quyền quyết định, đừng chỉ Phượng lệnh của Thái hậu, cho dù Thái hậu lâm cũng đừng mong huỷ lệnh.”

Nói xong quả quyết , thèm bận tâm tới Tưởng Nhược Nam nữa, coi nàng như một đứa trẻ vô cớ gây sự.

Tưởng Nhược Nam trong lúc tức giận, giơ tay túm chặt lấy cổ tay y, buột miệng: “Tại ngài cho bọn một cơ hội để rõ ràng? Hoàng thượng phái ngài tới đây để cứu , là g.i.ế.c . Ngài đúng là kẻ m.á.u lạnh.”

Lưu Tử Căng thấy Tưởng Nhược Nam như với Tả đô đốc, lo sợ tới toát mồ hôi lạnh, hối hận vì đó kể cho nàng về tính cách của Tả đô đốc .

Tả đô đốc sinh trong một gia đình bình dân, y ngày hôm nay, tất cả đều dựa công lao cầm quân, giành từng chút từng chút một. Không ai mở đường, cũng do may mắn, những gì y đều là nhờ mạng và m.á.u tươi. Trước , y thường xuyên ở biên cương, ba năm do lập công lớn trong đại chiến với nước Tề nên mới Hoàng thượng điều về kinh thành, thăng lên đô đốc. Mấy năm nay y vô cùng đắc sủng.

Người tính cách bạo ngược, năm ngoái công tử của Thượng thư bộ Sử gì đắc tội với y, y đánh gẫy chân của công tử đó tại chỗ. Sau y nguyện chịu một trăm roi chứ chịu tới xin . Một tính cách mạnh mẽ cứng nhắc như thế khiến nhiều thuận mắt, nhưng cũng chẳng dám đắc tội với y.

Một nhân vật ghê gớm tới , Tưởng Nhược Nam thể đắc tội nổi? Nếu y thật sự định đối phó với nàng, ai thể cứu nàng đây?

Tả đô đốc thì dừng bước, sống lưng thẳng , y từ từ đầu, nàng, tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, y trừng mắt nàng hồi lâu, lẽ cho rằng nàng một phận đặc biệt, nên thần sắc từ từ dịu .

Y nàng, từng từ từng chữ, lạnh như băng: “Tả mỗ xưa nay lương thiện. Nếu như g.i.ế.c những , thể cứu nhiều hơn, Tả mỗ sẽ hề do dự mà như . Ngươi , chỗ bọn hàng ngày bao nhiêu binh sĩ lây bệnh đậu mùa mà chết, hàng ngày tự tay ném bao nhiêu thuộc hạ của trong đó? Ngươi , ở đây, mỗi ngày c.h.ế.t bao nhiêu , bao nhiêu lây nhiễm ? Ngươi , hàng ngày bao nhiêu bỏ chạy, và chỉ cần một chạy thoát, thì sẽ gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”

Y đột nhiên dừng , ánh mắt như hổ sói, như báo săn: “Cách đơn giản nhất, cũng là cách duy nhất, chính là thiêu huỷ bộ tiểu trấn cùng những sống ở đây, để tiêu diệt bệnh đậu mùa. Chỉ như thế mới thể cứu nhiều hơn. Hi sinh thiểu để cứu đa , do dự?”

“Không , đấy cách duy nhất.” Tưởng Nhược Nam thẳng mắt y, “Tả đô đốc chỉ cần cho mười ngày, thể khống chế tất cả.”

“Không , kéo dài một ngày, thêm một ngày nguy hiểm.” Tả đô đốc thẳng thừng từ chối, “Phải đề phòng tai hoạ, thiêu huỷ tất cả mới là biện pháp nhất. Nếu ngươi còn dám ngăn cản bổn đô đốc, đừng trách bổn đô đốc khách khí.”

Nói xong, cao giọng hạ lệnh: “Người , đưa Kiều phu nhân và Lưu thái y về nghỉ ngơi.”

Lập tức mấy binh sĩ bước lên phía giữ chặt hai họ , Lưu Tử Căng võ công nên đương nhiên cũng chẳng thể phản kháng. Tưởng Nhược Nam thì võ công quá kém, chỉ vài chiêu giữ chặt thể cử động. Thấy “kẻ g.i.ế.c chẩn hạ lệnh, Tưởng Nhược Nam trong lúc nguy cấp bèn gọi: “Tiểu Bạch.”

Lời nàng dứt, thì một bóng dáng nhỏ xíu nhanh nhẹn lao từ trong đám cỏ, nhanh như điện, giữ chặt Tưởng Nhược Nam. Hai binh sĩ chỉ thấy mắt hoa , đó mặt đau đớn, hai đó “á” lên một tiếng, đồng thời đưa tay lên sờ mặt, cùng , phát hiện mặt đối phương xuất hiện những vết cào sâu, m.á.u thịt lẫn lộn, thảm kể xiết.

Hai bọn họ thứ gì cào thương cũng chẳng rõ.

Nhân cơ hội , Tưởng Nhược Nam giằng , lao về phía Tả đô đốc ở phía , Tả đô đốc đầu, thấy khuôn mặt nàng ánh lửa chiếu cho đỏ rực, hai mắt rực sáng vì tức giận trông sinh động lạ thường.

“Mạng đối với ngài rốt cuộc là cái gì? Ngài .”

Tưởng Nhược Nam tức giận chỉ về phía vòng vây, “Những kẻ thù của ngài, họ đều là đồng bào của chúng , ngôn ngữ giống chúng , cùng một tổ tông sinh . Tại ngài tàn nhẫn như thế, ngay cả cơ hội sống sót cũng cho họ? Trong họ còn nhiều lây bệnh đậu mùa, thể giúp họ bao giờ lây nữa, tại họ chết? Trong đó còn trẻ con, ngài thấy ? Cho dù lây bệnh đậu mùa, cũng nhất định họ sẽ chết, chỉ cần chăm sóc thật , họ sẽ thể sống . Chỉ cần công tác cách ly khử độc thật , thì bệnh đậu mùa cũng lây lan .”

Nàng y, mắt như phát sáng: “Mọi đều quyền sống, ngài tư cách gì mà tuỳ tiện hi sinh tính mạng của họ? Ngài tư cách gì mà tước đoạt hi vọng sống sót của họ? Tại rõ ràng cách giúp sống , ngài chịu thử? Ngài thể đừng vô tình m.á.u lạnh, chuyên quyền tàn nhẫn như thế ? Ngài cho rõ , những cũng là giống như ngài và , gà vịt chó dê, ngài thể hạ lệnh m.á.u lạnh mà chớp mắt như thế?” Câu cuối cùng Tưởng Nhược Nam gần như gào lên.

Bách tính trong vòng vây lập tức quỳ xuống, dập đầu lóc xin tha mạng: “Quan lão gia, hãy cho chúng một con đường sống. Quan lão gia, chúng ai c.h.ế.t cả.”

Từng tiếng từng tiếng, thê thảm bi ai, đứt gan đứt ruột, đám binh sĩ đều như vô thức mà buông cung tên trong tay xuống.

Còn Tả đô đốc hề động tĩnh gì, y vẫn lạnh lùng nàng trừng trừng, ánh mắt khiến Lưu Tử Căng nhớ đến cảnh y đánh gẫy chân con trai của Thượng thư bộ Sử, cũng ánh mắt , hung hãn, tàn khốc, phẫn nộ.

lúc khi Lưu Tử Căng cảnh tượng mắt cho kinh hãi, Tả đô đốc lập tức lạnh lùng lên tiếng, y Tưởng Nhược Nam, trầm giọng : “Ngươi , ngươi cách khống chế tình hình ở đây chỉ trong vòng mười ngày?”

Tưởng Nhược Nam y hỏi thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui mừng, đáp: “ , chỉ cần cho mười ngày, cho tất cả những gì cần.”

“Được.” Giọng Tả đô đốc vẫn lạnh như băng, “Bổn đô đốc cho ngươi mười ngày. Sau mười ngày, nếu ngươi bổn đô đốc sẽ hạ lệnh phóng hoả đốt trấn, bao gồm cả ngươi trong đó. Ngươi hãy nghĩ cho kĩ .”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Tưởng Nhược Nam vô thức giơ tay , đây là động tác nàng thích nhất mỗi khi hứa hẹn điều gì đó với ai, ở kiếp .

Tả đô đốc bàn tay nàng một cái, thoáng sững , vô thức cũng học theo nàng, giơ tay .

Những khớp ngón tay nổi cộm bàn tay lớn, thô ráp lạ thường. Tưởng Nhược Nam giơ tay chạm một cái tay y, lạnh lùng : “Tả đô đốc lời giữ lời, đừng hối hận giữa chừng.”

Tả đô đốc hừ lạnh một tiếng, đầu , hạ lệnh cho binh sĩ thu cung tiễn về. Sau đó cao giọng : “Vị Kiều phu nhân yêu cầu bổn đô đốc cho các ngươi mười ngày, , bổn đô đốc sẽ cho các ngươi mười ngày.”

Bách tính reo hò hoan hỉ, hi vọng sống khiến họ kích động tới chảy cả nước mắt.

giọng Tả đô đốc đột nhiên lạnh như băng: “ nếu trong vòng mười ngày đó, kẻ nảy sinh ý định bỏ trốn, thì đừng trách bổn đô đốc m.á.u lạnh vô tình. Bổn đô đốc sẽ lập tức phóng hoả đốt trấn.” Nói xong y Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam y mỉm : “Tả đô đốc sẽ bao giờ hối hận về quyết định .”

sự ủng hộ của Tả đô đốc, Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Căng bắt đầu bận rộn. Đầu tiên, Tưởng Nhược Nam khu ổ dịch để kiểm tra tình hình, Lưu Tử Căng thì bận rộn chủng ngừa cho binh sĩ bên ngoài. Để tránh thêm lây nhiễm.

Loading...