Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:20:16
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng buông xuôi như con trai tìm về một con dâu hợp ý .
Văn Tử Hằng Tưởng Nhược Nam đang ngủ say, khẽ , “Người phụ nữ thật , một quả phụ mang theo hai đứa con trai, chẳng quốc sắc thiên hương gì, thế mà lọt mắt xanh của Đô đốc.”
Có điều, phụ nữ trong tay Phượng lệnh, phận chắc tới mức quá thấp kém, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tưởng Nhược Nam ngủ một mạch hai ngày một đêm, khi tỉnh trời đang là ban ngày, nàng dậy, hoang mang khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
Sao nàng ở đây? Rồi nàng từ từ nhớ , hôn mê khi đang trong trạm chỉ huy của Tả đô đốc, giật thót , vội vàng kiểm tra thể, thấy vẫn mặc quần áo chỉnh tề, dấu hiệu gì đặc biệt, lúc nàng mới thấy yên tâm.
Một cô nương chừng mười tuổi bước , thấy Tưởng Nhược Nam tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường, : “Phu nhân tỉnh ? Có đói ? Có ăn chút gì ?”
Tưởng Nhược Nam hỏi nàng : “Ngươi là ai, đây là ?”
“Đây là trấn Bạch Hà, là cư dân ở đây, phu nhân mệt quá, ngủ liền hai ngày . Đô đốc bảo tới chăm sóc phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam : “Đa tạ.”
“Phu nhân đừng đa tạ, chính là ân nhân cứu mạng tất cả dân chúng ở đây, đừng chỉ chút chuyện vặt , cho dù trâu ngựa cho , dân chúng cũng cam tâm tình nguyện.” Lại tiếp, “Phu nhân đợi một lát, để mang cháo cho .”
Đoạn mỉm chạy ngoài, đó nàng vui vẻ reo lên: “Phu nhân tỉnh .”
“Mẹ tỉnh .”
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, bọn trẻ cũng ở đây ư?
Ngay đó, Tử San đưa hai đứa trẻ . Khánh Nhi giống như con chim nhỏ lao lòng Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi thì vẻ bình tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng tố cáo sự vui mừng trong lòng thằng bé.
“Mẹ, cuối cùng cũng tỉnh dậy . Con và ca ca đang bàn xem nên gọi dậy ?” Cái đầu nhỏ của Khánh Nhi cọ cọ lòng .
“Mẹ, ốm đấy chứ?” Đôi mắt to của Bác Nhi ngập tràn vẻ lo lắng.
Tưởng Nhược Nam xoa đầu hai thằng bé, đáp: “Mẹ , chỉ ngủ thôi mà.” Rồi Tử San: “Mọi tới từ bao giờ?”
“Đến từ hôm . Hai đứa trẻ tỷ ngủ đều ngoan, gây ồn.” Tử San cúi xuống, hạ thấp giọng thì thầm tai Tưởng Nhược Nam, “Tỷ tỷ, hai hôm nay một đàn ông giống hung thần ác sát tới thăm tỷ hai , đó là ai?”
Ánh mắt nàng lấp lánh tràn ngập vẻ tò mò.
Người đàn ông hung thần ác sát? Tưởng Nhược Nam chau mày suy nghĩ một lát, lẽ nào là vị Đô đốc ? Hắn tới thăm nàng?
“Đô đốc đó còn chuyện với Khánh Nhi và Bác Nhi một lúc, hình như thích hai đứa.” Khi Tử San , đôi mắt Tưởng Nhược Nam chằm chằm chớp, dường như tìm kiếm manh mối nào đó mặt Tưởng Nhược Nam.
Đáng tiếc, Tưởng Nhược Nam thể thoả mãn nàng , nàng điềm đạm đáp: “Có lẽ là Tả đô đốc, là phụ trách của đợt dịch bệnh , vì chữa bệnh mà mệt tới hôn mê, tới thăm là chuyện thường thôi..”
“Ồ, thì là thế..” Vẻ mặt Tử San tràn ngập ý thất vọng.
Lúc , tiểu cô nương bưng một bát cháo nóng nghi ngút , Tưởng Nhược Nam đang đói, nên chẳng mấy chốc ăn xong bát cháo.
Thời gian đó, phòng Tưởng Nhược Nam lúc nào cũng náo nhiệt tấp nập, bách tính mang quà tới thăm nàng, thì mang tặng trứng gà, thì mang thịt, mang chút điểm tâm bổ dưỡng, đủ thứ chất đầy trong phòng. Nhìn bộ dạng những , giống như chỉ hận thể dập đầu nàng vài cái mới yên tâm.
Ồn ào bận rộn suốt cả buổi chiều, khi dân chúng về hết, trời gần tối, Tả đô đốc dẫn theo một nam tử ăn vận như văn nhân, sắc mặt lạnh lùng bước .
Điều khiến Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên hơn cả là hai đứa trẻ hình như hề sợ sắc mặt đen như đ.í.t nồi đó của , mà còn vui vẻ nhào tới, ngọt ngào gọi y là bá bá. Còn Tả đô đốc cũng mỉm với bọn trẻ, Tưởng Nhược Nam thấy , đột nhiên cảm thấy y vẫn nên lạnh lùng thì hơn.
Tử San rót cho xong, bèn sang một bên, đôi mắt to đảo liên tục, lúc thì Tưởng Nhược Nam, lúc Tả đô đốc.
Nam tử ăn vận giống văn nhân bước tới bên cạnh Tử San thì thầm gì đó, Tử San do dự một lúc, lắc lắc đầu. Văn nhân thêm một câu nữa, mắt Tử San sáng lên, đó đem theo hai đứa trẻ đang ríu rít trò chuyện với Đô đốc ngoài.
Tưởng Nhược Nam xuống chiếc ghế đối diện của Tả đô đốc, tất cả những chuyện xảy nàng đều thấy cả, nàng im lặng, bởi vì nàng , Tả đô đốc rốt cuộc định gì.
Nàng cầm ly lên, dùng nắp gạt gạt lá mặt nước, những lá ngừng mòng mòng, khẽ hỏi: “Tả đô đốc tới tìm dân phụ là chuyện gì?” Nàng ngẩng đầu y, lạnh lùng tiếp: “Cho dù Tả đô đốc bất mãn với dân phụ thế nào, nhưng dân phụ tin, Tả đô đốc tuyệt đối loại tiểu nhân bỉ ổi hại cả trẻ con.”
Tả đô đốc ngẩng đầu nàng, lên tiếng. Có điều sắc mặt cũng đến nỗi khó coi lắm.
Tưởng Nhược Nam thể đoán lúc y đang nghĩ gì, cúi đầu, uống một hớp để che giấu sự bất an trong tâm trạng .
Lúc , Tả đô đốc đối diện với nàng mới lên tiếng: “Bổn đô đốc sẽ coi chúng như con đẻ của , vì nàng cần lo lắng bổn đô đốc sẽ tổn thương chúng.”
Câu giống như một tiếng sấm, khiến Tưởng Nhược Nam kinh hồn bạt vía, hớp trong miệng b.ắ.n ngoài. Sau khi ho khan vài tiếng để lấp l.i.ế.m cho cách cư xử bất nhã của , ngẩng đầu y, đôi mắt mở to, vẻ mặt nàng như gặp ma.
“Đô đốc, ngài gì?”
Tả đô đốc vẫn giữ vẻ mặt như quỷ xoa, bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, “Phu nhân, nàng mà hiểu chứ? Bổn đô đốc đang cầu hôn nàng, chỉ cần phu nhân đồng ý, ngay ngày mai bổn đô đốc sẽ mời mối tới, đưa sính lễ, hai ngày sẽ thành ” Giọng điệu đó, giống như đang “ lấy mạng nàng” , cứng đanh đanh, lạnh như băng.
Tưởng Nhược Nam buông tay, ly rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
Nàng sững sờ y, như hoá đá, dù bất kỳ đàn ông nào bên ngoài chạy cầu hôn nàng, nàng cũng thấy lạ. một mới chỉ gặp mặt nàng hai như y, trong hai đó thì một nàng sỉ nhục mắng chửi y mặt đông đảo quần chúng, một là y uy h.i.ế.p trả thù nàng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-306.html.]
Người như thế mà cầu hôn nàng?
Thật quá kỳ dị.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên nghĩ một khả năng, nàng dậy, tức giận y, “Đô đốc, đây là thủ đoạn ngài dùng để trả thù ? Thân là đàn ông, ngài dùng thủ đoạn quá mức bỉ ổi ?” Lấy nàng về, từ từ giày vò hành hạ nàng? Nàng cảm thấy, y là loại thể những việc như thế.
Tả đô đốc dậy, thẳng nàng, lông mày thoáng chau , trầm giọng đáp: “Trả thù cái gì? Rốt cuộc nàng đang về việc gì chứ. Bổn đô đốc thành tâm thành ý cầu hôn nàng, lấy nàng thê tử. Bổn đô đốc cũng phận nàng bình thường, nhưng dù nàng cũng là một quả phụ, còn hai đứa con nhỏ. Bổn đô đốc là Tam phẩm Đô đốc, nghĩ lấy cũng quá thiệt thòi cho nàng.”
Mặc dù thế, nhưng vẻ mặt của y, ánh mắt của y thể hiện một thông điệp quá rõ ràng, dù nàng tôn quý tới , cũng chỉ là một quả phụ, thể gả cho một Đô đốc Tam phẩm như là cảm tạ tổ tông nàng tích đức mấy đời .
Y nàng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Kiều phu nhân, nàng sẽ từ chối chứ?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn một lúc, đó phá lên , Tả đô đốc cứ nàng đăm đăm, lông mày giật giật khẽ, sắc mặt mỗi lúc một tối , mỗi lúc sầm xuống theo tiếng của nàng.
Tiếng của Tưởng Nhược Nam bỗng dưng ngưng bặt, vẻ mặt nàng cũng trầm hẳn xuống.
Trước đó, Văn Tử Hằng phân tích cho Tả Bá Xương như thế :
“Kiều phu nhân mặc dù Phượng lệnh trong tay, nhưng như Văn mỗ nhận thấy, phận nàng cũng chẳng cao quý lắm. Thứ nhất, theo như điều tra và , ở đây Kiều phu nhân hề bạn bè, nhưng vẫn lưu một thời gian dài, một phụ nữ tự do như thế, chính là vì nơi nương tựa. Cho dù tướng công c.h.ế.t thì nhà chồng nàng cũng lí do gì mà để nàng đưa hai đứa trẻ , trừ phi nhà chồng nàng sa sút, hoặc căn bản chẳng cần tới con họ. Nếu nhà đẻ chút thế lực, cũng thể để con gái , hơn nữa còn là một quả phụ, xuất đầu lộ diện, lang thang khắp nơi, mà sẽ sắp xếp tương lai cho nàng . Theo Văn mỗ suy đoán, Kiều phu nhân , nhà đẻ nhà chồng đều chẳng còn ai, lẽ nàng là họ hàng của Thái hậu, vì chút y thuật nên Thái hậu coi trọng. Theo thì Thái hậu mắc bệnh tiêu khát lâu nên trong tay nàng mới Phượng lệnh. Thực Phượng lệnh cao quý nhưng cũng chẳng nhiều tác dụng, đây lẽ cũng là nguyên nhân nàng nó. Vì , Đô đốc, nếu ngài thật sự định lấy phụ nữ về, cần vì Phượng lệnh mà e sợ phận của nàng . Anh hùng hỏi xuất , nay đô đốc là quan tam phẩm, Hoàng thượng trọng thị, đây mới là điều quan trọng nhất. Người phụ nữ chẳng lý do gì để từ chối Đô đốc, thật lòng thì, với tình hình hiện tại của nàng , gả cho Đô đốc, cũng là phúc đức tích từ kiếp . Chỉ điều, Kiều phu nhân tính cách mạnh mẽ quật cường, sẽ nhận lời Đô đốc ngay , chắc cũng cành cao bộ tịch. Phụ nữ mà, sẽ luôn tìm đủ cách để nâng tầm bản lên, Đô đốc nếu lấy một phụ nữ mạnh mẽ như thế, kiên nhẫn một chút.”
Tả Bá Xương vô cùng tin tưởng phân tích của Văn Tử Hằng, vì phản ứng của Tưởng Nhược Nam y bất ngờ.
Mặc dù hai từ “lỗ mãng” khó một chút, nhưng nghĩ kĩ , bản y là học võ, nên nàng cũng sai.
Tả Bá Xương hít một thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng : “Chỉ cần lấy , nàng sẽ trở thành tam phẩm cáo mệnh , sẽ nhiều tôn trọng nàng.”
Tưởng Nhược Nam giọng phần trào phúng của y, khẳng định y tới đây cầu hôn là sỉ nhục nàng, nên nàng chẳng buồn khách khí, mặc dù đối phương là đáng sợ, nhưng nàng dễ bắt nạt.
Nàng y nhạt đáp: “Tự bản nhận sự tôn trọng của , nếu như thế, thì cần gì một hành động thừa là gả cho ngài chứ? Thứ mà ngài thể cho , đều thể tự đạt hết. Dù là tiền tài, địa vị…”
Nàng y, đột nhiên để ý hình như chiếc áo bào màu đen hôm nay y mặc là áo mới, nàng cúi đầu xuống, đôi giày đen chân y cũng là giày mới. Nàng ngẩn , khi gặp nàng và Lưu Tử Căng, y đều mặc y phục cũ, hơn nữa y còn cho khác cảm giác, y là chú trọng tới vẻ bề ngoài, tới việc ăn mặc. Hôm nay, y mặc đồ mới tới cầu hôn nàng, rõ ràng là thành ý.
Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, lẽ nào là y sỉ nhục nàng, mà thật sự lấy nàng?
Tại chứ?
Chẳng qua hai mới chỉ gặp hai , hơn nữa nàng cũng bản tuyệt đối kiểu phụ nữ khiến khác gặp một là yêu ngay. Nàng một lúc, y đó, sắc mặt lạnh lùng, để mặc cho nàng quan sát đánh giá.
Tưởng Nhược Nam kìm , buột miệng hỏi: “Tả đô đốc, tại ngài lấy ?”
“Đương nhiên vì nàng , cũng vì Phượng lệnh của nàng. Tả mỗ mặc dù xuất hàn vi, nhưng cũng loại vô liêm sỉ bám gấu váy đàn bà.”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng: “Thế thì là vì ?” Mặc dù rằng , nhưng đến cầu hôn thẳng như thế, cảm giác cũng …
Tả Bá Xương trầm ngâm mất một lúc, đó rõ ràng gãy gọn: “Đầu tiên, tính cách nàng kiên cường, cơ thể khoẻ mạnh, nhất định thể tự chăm sóc cho bản , quản lý gia đình, cần vì nàng mà lo lắng. Ta thường xuyên xuất chinh bên ngoài, tâm trí mà lo việc nhà, chăm sóc phụ nữ. Thứ hai, hai đứa con nàng khoẻ mạnh, dạy dỗ , nghĩ con của chúng cũng như thế. Thê tử của sức khoẻ yếu, vì con cái sinh cũng yếu đuối, mất khi bệnh, những đứa con yếu ớt như thế. Nàng can đảm, con cái của chúng nhất định sẽ can đảm quật cường, thứ mà cần là những đứa con trai thể đầu đội trời chân đạp đất như !”
Tưởng Nhược Nam y những lý do của , tư duy nàng bắt đầu rối rắm.
Bên tai bỗng vang lên một giọng hết sức quen thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhược Lan, nàng hỏi như , mhất thời trả lời . Có lẽ vì nàng xinh , lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi… Hình như chỉ như thế, những đức tính vẫn đủ, để nghĩ thêm xem…”
“Vớ vẩn, như ? Thiếp xinh .”
“Ai bảo , trong mắt , nàng nhất…”
Tưởng Nhược Nam khẽ , trong ánh nến, nụ đó mơ hồ, trong suốt, giống như một làn sương mỏng manh, nhưng rực rỡ khác thường, vẻ rực rỡ đó khiến nàng trông tới mức khác hồn xiêu phách lạc.
Tả đô đốc đang liệt kê từng lý do cho nàng , thấy nụ đó của nàng thì thoáng ngẩn , nhất thời quên mất là nên gì.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, y, chầm chậm đáp: “Tả đô đốc, mà ngài cần tìm là thê tử, mà ngài cần tìm là một quản gia, là một cái máy sinh con cho ngài. Ngài cho rằng phù hợp với yêu cầu của ngài, nhưng cần một chồng cũng cũng như ngài. Ta lấy ngài sẽ gì? Một chồng sẽ quan tâm tới ? Ta cần. Vinh hoa phú quý? Ta thể tự . Con cái? Ta hai bảo bối ngoan . Ngài xem, tại lấy ngài?”
Hiểu thành ý của , mặc dù quan niệm về hôn nhân của y lệch lạc, phù hợp với quan niệm về hôn nhân của nàng, nhưng thành ý của y nàng vẫn tôn trọng.
“Ta thể bảo vệ nàng.” Tả Bá Xương kiên nhẫn , “Cũng thể bảo vệ các con của nàng.”
Tưởng Nhược Nam , “Ta thể tự bảo vệ bản và các con, việc tới nay vẫn luôn .”
Hơn nữa, vị trí ở bên cạnh y mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Thái độ của Tưởng Nhược Nam giống như trong nhu cương, khiến Tả Bá Xương dần dần mất kiên nhẫn, “Kiều phu nhân, quả phụ nào cũng cơ hội như thế. Nếu là nàng, thì sẽ hề do dự mà gật đầu. Phụ nữ, hừ, chỉ khi nào tìm đúng đàn ông cho đời mới hạnh phúc.”
Trong lời của y chứa đựng sự ngạo mạn và khinh miệt, khiến Tưởng Nhược Nam cũng chẳng buồn khách khí nữa, “Ngài sai, nhưng rõ ràng là ngài đàn ông .”
Tả Bá Xương đột nhiên sầm mặt xuống, ánh mắt nàng tối .
Tưởng Nhược Nam cũng dây dưa lằng nhằng với kiểu như y, nàng lập tức luôn: “Tả đô đốc, cảm tạ sự đoái hoài của ngài, nhưng tạm thời ý định cải giá, Đô đốc mặc dù ở địa vị cao, nhưng chắc định dùng quyền thế để ép . Cũng khuya , cô nam quả nữ lâu tiện, mời Đô đốc hãy về, cẩn thận, tiễn.”