Sáng sớm hôm , Tưởng Nhược Nam khi trang điểm xong xuôi, đem theo Ánh Tuyết, Liên Kiều cùng đến Tùng Hương viện.
Nàng cho Phương ma ma theo tới đó, sợ bà giữ bình tĩnh, sẽ hỏng việc.
Khi đến nơi, Vu Thu Nguyệt ở vị trí của . Nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, vội tiến lên phía hành lễ. Tưởng Nhược Nam lạnh lùng cô một cái, cảm thấy như khóe miệng cô đang nhếch lên đầy chế giễu.
Tưởng Nhược Nam qua cô , đến vị trí của và xuống. Trong phòng chỉ hai chủ nhân là bọn họ và a của mỗi .
“Tối hôm qua, Hầu gia hỏi chuyện xảy trong tiệc , với Hầu gia, trong nhà nên dĩ hòa vi quý, để đừng trách mắng tỷ tỷ nữa!” Vu Thu Nguyệt đột nhiên đầu với Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam cũng sang vẻ mặt như như của cô , thầm nhạt, , thể hiện rằng Hầu gia sủng ái mặt nàng ư? Chỉ là một tên khốn mà thôi, cần đắc ý tới mức ? Cẩn thận viêm cổ tử cung, khi chữa cũng chẳng .
“Hầu gia đương nhiên sẽ trách mắng , chuyện vốn là sai! Có điều cho rằng, mặc dù trong nhà dĩ hòa vi quý, nhưng những kẻ chuyện mờ ám thì trừng trị thích đáng!”
Tưởng Nhược Nam cô , môi vẫn nở một nụ , nhưng giọng điệu lạnh hơn băng!
Vu Thu Nguyệt giật , khan hai tiếng, “Tỷ tỷ chuyện thật chẳng đạo lý gì cả, thành sai nhỉ, nha đầu Tiểu Thúy của Vương phủ thể chứng, chuyện thể trách Ngọc Liên!”
Cô thầm nghĩ, cho dù ngươi nhận giở trò ma, thì nào, ngươi chứng cứ ? Ai sẽ tin lời một bà la sát!
Tưởng Nhược Nam nhướn mày cô , hi hi mấy tiếng, bộ dạng thần bí khó đoán, khiến tâm trạng Vu Thu Nguyệt bất giác căng thẳng.
Lúc , Triệu di thái thái, Vương thị và Cận Yên Nhiên cùng bước .
Vu Thu Nguyệt liếc thấy họ, vội vàng cúi đầu xuống, nước mắt lăn : “Tỷ tỷ là sai thì là sai, phận của đủ tư cách để tranh luận với tỷ tỷ.”
Cận Yên Nhiên và Vương thị bước thấy Vu Thu Nguyệt đang cúi đầu rơi nước mắt mặt Tưởng Nhược Nam, những lời cô , lập tức hiểu lầm. Cận Yên Nhiên tới bên cạnh Vu Thu Nguyệt an ủi cô mấy câu, ngẩng đầu lên Tưởng Nhược Nam tức giận : “Tưởng Nhược Lan, tỷ thôi hả, tỷ gả cho ca ca , trở thành Hầu phu nhân của phủ An Viễn Hầu , tỷ còn thế nào, tỷ thể tha cho Thu Nguyệt tẩu tẩu ?”
Vương thị chỗ của , thâm hiểm thêm một câu: “Có những mà, thế nào là đủ …”
Cận Yên Nhiên trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, đó vỗ vỗ lưng Vu Thu Nguyệt, an ủi : “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu yên tâm, chuyện hôm qua chúng ai cũng rõ, những kẻ đổ hết tội lên tẩu! Hừ! dễ như thế! Bọn sẽ để mặc ai đó bắt nạt tẩu mà quản!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-42.html.]
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên Cận Yên Nhiên, nhạt đáp: “Tiểu cô, con mắt nào của tiểu cô thấy bắt nạt Thu Nguyệt thế? Chẳng qua mới chỉ thấy cô , thế là thành kẻ phạm tội ? Nếu giờ đổi là , thì tiểu cô cho rằng bắt nạt cũng là ? Đôi khi những gì mắt thấy chắc sự thật, nếu nhận vấn đề mà chỉ tin mắt thôi, thì ngày tiểu cô sẽ thiệt thòi đấy!”
Cận Yên Nhiên chỉ Tưởng Nhược Nam, tức giận : “Tưởng Nhược Lan, dựa cái gì mà ngươi dám dạy dỗ ?”
“Vào việc là trưởng tẩu của !” Tưởng Nhược Nam nhướng mắt về phía cô , thản nhiên tiếp: “Đây là Hầu gia !” Cận Yên Nhiên Thái phu nhân bao bọc quá kĩ, đầu óc thật quá đơn giản! Tức c.h.ế.t !
“Ngươi!” Cận Yên Nhiên chặn họng thốt lên lời, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Vu Thu Nguyệt kéo tay Cận Yên Nhiên khuyên nhủ: “Yên Nhiên, với , nhưng đừng vì mà tranh cãi với tỷ tỷ nữa, khiến gia đình bất hòa, tội của lớn thêm!”
Cận Yên Nhiên cô nghiến răng trèo trẹo: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu thật quá yếu đuối!” Nói xuống cạnh Vu Thu Nguyệt, chỉ chuyện với cô , Tưởng Nhược Nam thêm nào nữa.
Tưởng Nhược Nam đôi mắt đỏ hoe của Vu Thu Nguyệt, lòng kìm nghĩ, nước mắt thật hữu dụng, nàng cũng nên thường xuyên mang theo bột ớt bên , nhưng ngay đó nàng nghĩ, nó chứ, Tưởng Nhược Nam nàng mà dùng nước mắt để cầu xin sự thương cảm, thật quá mất mặt!
Bà đây cần dùng nước mắt, vẫn thể chà đạp Vu Thu Nguyệt như thường!
khi , Thái phu nhân từ trong phòng bước . Mọi đều sang hành lễ với bà. Thái phu nhân vị trí chủ nhà, đó : “Chúng đợi thêm một lát, Hầu gia sẽ tới ngay!”
Mắt Cận Yên Nhiên sáng lên, “Ca ca sẽ đến thật ?” Sau đó sang Vu Thu Nguyệt: “Nhất định là ca ca sợ nào đó ngang ngược vô lý!” Rồi lườm Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt cũng vui, nhưng ngoài mặt tỏ : “Làm liên lụy tới cả Hầu gia, tội của Thu Nguyệt quá lớn!”
Tưởng Nhược Nam trợn ngược mắt, chỉ hận thể cho cô một cái bạt tai, nó chứ, cô diễn kịch đóng phim nhỉ, lời thoại buồn nôn như mà cũng !
Vẻ mặt Thái phu nhân điềm tĩnh thản nhiên, nhận bất cứ tâm tư nào đó, bà gọi a dâng và điểm tâm. Buổi sáng Tưởng Nhược Nam dùng cơm, thấy điểm tâm ngon miệng bèn dùng một chút, đồng thời cũng là nạp thêm năng lượng để chuẩn đối mặt với cuộc chiến đấu sắp diễn .
Vừa dùng xong hai miếng bánh điểm tâm, Cận Thiệu Khang cũng bước phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại một loạt dậy hành lễ, Cận Thiệu Khang xuống cạnh Tưởng Nhược Nam, đôi mắt màu nâu lạnh lùng quét qua nàng, các đường nét khuôn mặt căng thẳng, rõ đang vui.
Tưởng Nhược Nam khẽ hừ một tiếng, ngươi đanh mặt thì sợ ngươi ư? Ta chống mắt lên xem hôm nay ngươi thể giúp nàng vợ bé của ?