Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:10:54
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi Tùng Hương viện bao lâu, Tưởng Nhược Nam bèn cảm thấy theo , bước chân điềm đạm nhanh chậm, cũng lỡ nhịp, nhưng gấp gấp như đuổi theo. Ban đầu Tưởng Nhược Nam để ý, cho rằng chỉ là một kẻ hầu nào đó cùng đường. suốt dọc hành lang dài, bước chân đó vẫn theo sát phía nàng, tụt lùi quá, mà cũng vượt lên, khiến nàng cảm thấy lạ.

Nàng vô thức đầu , cách nàng một cách tầm hơn mười bước chân là Cận Thiệu Khang mặc triều phục.

Ánh mặt trời trải , khiến những đường chỉ màu vàng triều phục sáng lấp lánh, sáng đến mức khiến cho dám tin mắt . Tưởng Nhược Nam một cái, thoáng ngẩn ngơ, dừng hẳn bước , sang một bên, nhường .

Vân Mộng Hạ Vũ

Cận Thiệu Khang như ngờ nàng đột nhiên đầu, vẻ mặt chút bối rối. Thấy nàng cúi đầu lui sang một bên, mặt khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy, bước về phía với tốc độ đều đặn.

Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang mặc triều phục, sắp về phủ nha, con đường chỉ dẫn đến Thu Đường viện, cũng là con đường duy nhất dẫn cổng chính, vì nàng cũng nghĩ nơi nào khác để . Chỉ là cứ theo phía khiến nàng thoải mái, nên nhường cho .

Cận Thiệu Khang bước về phía , để ý tới nàng, nhưng ánh mắt vô thức hướng về phía .

Nàng thoáng cúi đầu, mái tóc dài đen láy vấn cao, để lộ chiếc cổ thon dài, sống lưng thẳng , đến eo đột nhiên thắt , thuận theo tà váy dài chạy dọc xuống , khiến cảm giác nàng mang một vẻ khỏe mạnh mà kém phần nho nhã.

Ngay đó, bèn cảm thấy điều gì đó đúng, đang nghĩ lung tung gì thế? Tại kìm mà cứ mãi nàng?

Vô thức, đến cạnh nàng, mũi ngửi thấy mùi hương thanh đạm như hương hoa lan, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, thấy tà áo màu đen thêu chỉ bạc của sắp lướt qua mặt , nhưng đột nhiên, dừng . Tà áo lay động, những đám mây thêu bằng chỉ bạc đó lóng lánh ánh nắng mặt trời, vô cùng quý phái.

Bên tai vang lên giọng trầm thấp: “Không ngờ Tưởng Nhược Lan tâm tư mẫn cảm như thế, cũng tài biện giải đấy, thật khiến bất ngờ!”

Hắn thế là ý gì? Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên , điềm đạm đáp: “Hầu gia bao giờ hiểu Nhược Lan, đương nhiên sẽ bất ngờ!”

Cận Thiệu Khang nàng, khuôn mặt nàng sáng bừng ánh nắng, đôi mắt đen sẫm cũng trở nên trong suốt như thủy tinh, nàng mang một vẻ khiến thể lạnh nhạt lờ .

Không tại , tâm trạng Cận Thiệu Khang bỗng trở nên thoải mái, “Ý của cô là, bổn Hầu nên chú ý để tìm hiểu cô?”

Tưởng Nhược Nam cứng họng, trả lời thế nào.

Cận Thiệu Khang bộ dạng lắp bắp của nàng, mỉm , lúm đồng tiền bên má trái như nụ hoa bừng nở, đó nhanh chóng biến mất, đổi giọng: “Khiến Liễu Nguyệt thể về phía cô, tăng thêm tính đáng tin trong lời , cô thông minh!”

Tưởng Nhược Nam chằm chằm, lòng bỗng nảy sinh ý cảnh giác: “Thiếp hiểu ý Hầu gia, thế nào gọi là khiến Liễu Nguyệt thể về phía , ép cô !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-46.html.]

Cận Thiệu Khang đảo mắt, đôi mắt nâu sẫm lóe lên những tia sáng diễm lệ nhưng bức , “Cô hỏi cô như thế, là đại a hầu hạ bên cạnh mẫu đương nhiên chỉ một đáp án, dù đáp án thật lòng . Tưởng Nhược Lan, xem đúng là cô coi của Hầu phủ như ngốc hết !”

Tưởng Nhược Nam trong lòng run rẩy, như thì Thái phu nhân và những khác cũng nhận ? “Vậy tại khi Hầu gia ?”

Cận Thiệu Khang đầu , về phía hồ nước lấp lánh xa xa: “ luận về tính chất sự việc, thì những gì cô lý!” Hắn bước về phía , giọng chậm rãi vọng : “Cô thể học xong lễ nghi chỉ trong một thời gian ngắn, việc quản giáo kẻ đương nhiên việc khó. Muốn bổn phận của Hầu phu nhân, chuyện đơn giản…” Hắn đầu , nàng, ánh mắt lấp lánh: “Khi cô yêu cầu Hoàng thượng ban hôn, cô từng nghĩ tới việc ?”

Nói xong, đầu bước , càng càng xa.

Tưởng Nhược Nam theo bóng lưng , như lạc giữa mây mù, rốt cuộc gì?

Rồi ngay đó nàng từ bỏ, dù gì, thì cũng đáng để nàng quan tâm!

Hồng Hạnh khi đánh đưa về Thu Đường viện. Nhìn m.á.u loang m.ô.n.g đùi cô , Phương ma ma kìm đưa tay lên lau nước mắt.

Trong phòng Hồng Hạnh, Phương ma ma đang cẩn thận xé quần áo của cô , rửa sạch vết thương bôi thuốc. Trong suốt quá trình đó, Hồng Hạnh thỉnh thoảng thét lên, đau tới chảy cả nước mắt.

Phương ma ma xót xa : “Hồng Hạnh, con cố chịu một chút, bôi thuốc xong là sẽ khỏi thôi, thuốc là do tiểu thư cho mang đến, là thuốc !”

Nhắc tới Tưởng Nhược Nam, Hồng Hạnh khẽ hừ một tiếng, : “Mẹ, con cảm thấy từ khi xuất giá tiểu thư đổi !”

Phương ma ma sững , động tác tay cũng dừng hẳn, “Sao thế?”

Hồng Hạnh kể: “Con vì tiểu thư nên mới đánh Ngọc Liên, nếu là , tiểu thư chắc chắn sẽ để con chịu đòn! dù con cầu xin thế nào, cũng thèm con một cái, để mặc bọn đó lôi con ngoài, đánh con thịt nát xương tan! Con , chỉ lấy lòng Thái phu nhân và Hầu gia thôi!”

Phương ma ma vội vàng bịt miệng con gái tới bên cửa sổ quanh, khi chắc chắn ai những lời xong mới về bên Hồng Hạnh cốc trán cô một cái, : “Hạnh nhi, con vô lương tâm như thế, chẳng dặn con hành sự nên bốc đồng lỗ mãng ư, ở đây giống , nhưng con lời . Hôm nay nếu nhờ tiểu thư, thì con sẽ kết cục thế nào trong lòng con tự hiểu! Tiểu thư từ xưa tới nay vẫn luôn hậu đãi con , mặc dù con sống cuộc sống của một tiểu thư, nhưng quên phận , con vẫn là một a . Chuyện là do con gây , cho dù con vì tiểu thư mà chịu đòn thì cũng đáng thôi! Lần còn những lời hỗn láo như thế, thì đầu tiên sẽ tha cho con.” Nói xong, đặt lọ thuốc tay xuống, tức giận bỏ ngoài.

Hồng Hạnh theo bóng lưng Phương ma ma bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: “Biết ngay sẽ giúp cô mà, rốt cuộc ai mới là con gái nữa!”

A , a , đúng, chính là vì là a nên mới khác tự do thao túng mệnh, nếu trở thành chủ nhân, sinh con đẻ cái, thì ai dám đánh là đánh, bán là bán chứ?

cử động , phần đau đớn vô cùng tận, đau tới mức mặt mày nhăn nhúm, Hồng Hạnh tức giận đ.ấ.m chiếc gối thêu hoa.

 

Loading...