Lưu Tử Đồng hét lên: “Vô ích thôi, uống thuốc lâu như thế mà chẳng đỡ chút nào, khỏi , cả đời sẽ xí! Hu hu… Đều tại ngươi, ngươi , ! Ta gặp ngươi, gặp bất kỳ ai cả!”
Lưu Tử Đồng đột nhiên nhoài , vung nắm đ.ấ.m về phía Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam nhanh tay nhanh mắt, túm cánh tay cô , kéo cô khỏi lòng Lưu Tử Căng, khiến cô đối mặt với ! Lưu Tử Đồng yếu ớt, căn bản thể phản kháng nổi. Đột nhiên sắc mặt cô trắng bệnh, kinh hoàng vô cùng Tưởng Nhược Nam, miệng ngừng gọi ca ca.
Lưu Tử Căng vội vàng hét lên: “Hầu phu nhân, lệnh chỉ là nhất thời nổi nóng, xin cô đừng…”
Mai Hương Tưởng Nhược Nam cho rằng nàng sắp bạt tai chủ nhân của , lập tức lấy hết sức bình sinh nhào tới bên Tưởng Nhược Nam, gắng sức kéo nàng , Tưởng Nhược Nam chẳng buồn đầu, dùng sức hất tay trái một cái, Mai Hương đẩy giật lùi về phía .
Tưởng Nhược Nam buồn để ý tới Lưu Tử Căng lúc đang tức giận đùng đùng, hai mắt nàng Lưu Tử Đồng chăm chăm, từng chữ từng từ một: “Cô trốn một lúc, trốn cả đời ? Lẽ nào cô cả đời co rúm trong màn, cả đời tự than tự vãn? Không sai, sự bất hạnh của cô hôm nay là do gây ! bất hạnh của cô là do cô gây ! Cô một trai như chữa trị cho , nhà thương yêu quan tâm, nhưng còn cô thì ? Cô chỉ trốn tránh tất cả, họ vì cô mà đau lòng vì cô mà buồn bã, cô bao giờ nỗ lực, bao giờ tự cố gắng , bao giờ nghĩ cho họ ? Cô là một kẻ nhát gan, đến thử cũng chẳng gan thử! Bộ dạng cô thế thật khiến hết sức coi thường!”
Lưu Tử Đồng phục lớn tiếng phản bác, “Ta từng nỗ lực , uống nhiều thuốc, nhưng vô ích, chẳng chút tác dụng gì! Bệnh của mãi khỏi, các nốt mặt thì ngày một nhiều! Ngoài lẩn trốn , còn cách nào nữa, lẽ nào bảo ngoài cho mất mặt mới ư? Tưởng Nhược Lan, đều là tại ngươi, ngươi còn mặt mũi nào mắng nữa?”
“Vậy , nếu cô hùng hồn như thế, giờ cho cô , chỉ cần cô theo những gì , sẽ cách chữa trị cho cô, cô dám thử ?”
Lưu Tử Đồng Tưởng Nhược Nam công kích tới nổi điên, nhất thời quên cả , mặt đỏ rần rần gân cổ lên hét: “Tưởng Nhược Lan, buồn c.h.ế.t mất, cô chữa bệnh, lợn nái trèo cây ?”
“Cô lo lợn nái trèo cây gì, thể đánh cược với cô! Nếu thể chữa bệnh cho cô, sẽ nhảy xuống nước mặt tất cả !”
“Nói lời giữ lời, Tưởng Nhược Lan, nếu cô hối hận, thì thể gì cô chứ? Giờ cô là Hầu phu nhân cơ mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-50.html.]
“Ta thể giấy bằng chứng!”
Bên Lưu Tử Căng bắt đầu thấy lo lắng cho , chỉ sợ dã tính của Tưởng Nhược Lan tái phát, sẽ lợi cho nàng. mãi mãi, thấy còn bộ dạng co rúm đó nữa, ngược còn hung hăng đấu khẩu với Tưởng Nhược Lan, còn Tưởng Nhược Lan rõ ràng dùng kế khích tướng, thấy Tưởng Nhược Lan vì chữa bệnh cho mà đánh cược, trong lòng y bất giác cảm động.
Bệnh tình của , đến y cũng chắc thể chữa khỏi , Tưởng Nhược Lan là nhất phẩm phu nhân đưa lời đánh cược hoang đường như , nhảy xuống nước mặt , đây chuyện nhỏ, còn nàng chịu chỉ vì chữa bệnh cho mà thôi…
Chỉ riêng tâm ý của nàng, bao oán hận đó của Lưu Tử Căng biến mất.
Bên , Tưởng Nhược Nam giấy chứng ngay mặt Lưu Tử Đồng, còn điểm chỉ giao cho cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Tử Đồng liếc mắt , bĩu môi: “Chữ thật !”
Tưởng Nhược Nam hừ một tiếng: “Chữ thì liên quan gì, chỉ cần thể chữa bệnh cho cô là !”
Lưu Tử Đồng cất tờ giấy , “Được, hôm nay ngươi hứa, nếu ngươi chữa bệnh cho , nhất định sẽ bắt ngươi nếm nỗi khổ mà từng chịu.”
Tưởng Nhược Nam , dù nhảy xuống nước, cũng sẽ biến thành bộ dạng giống ngươi, điều chỉ cần Lưu Tử Đồng chịu để nàng điều trị, nàng thỏa mãn . Người con gái , nàng cuộc đời cô thê thảm như thế, cũng coi như nàng bồi thường cho Tưởng Nhược Lan.
Tưởng Nhược Nam đầu qua, Mai Hương : “Ngươi mang hai đồng tiền đến đây, và một ít dầu!”
Lưu Tử Căng lạ lẫm hỏi: “Định gì?” Lưu Tử Đồng cũng nghi ngờ nàng: “Tưởng Nhược Lan, rút cuộc ngươi , ngươi đừng bừa!”
Tưởng Nhược Nam thần bí, “Có bừa , đợi lát nữa !”