Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-11-21 23:12:44
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam mặt mày lạnh nhạt xông phòng, gọi: “Ánh Tuyết, mang chiếc roi của đây!”

Ánh Tuyết chạy tìm chiếc roi đặt tay Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam đón lấy dùng sức quật, chiếc roi kêu “vút” một tiếng, tạo thành hình vòng cung mắt trung, đó đập bộp xuống đất.

Nói là bà la sát? Hôm nay “la sát” cho các xem, kẻ nào dám động một sợi lông

***

Gần tối, Cận Thiệu Khang từ phủ nha về bèn đến thẳng Tùng Hương viện thỉnh an mẫu .

Đến Tùng Hương viện, thấy Cận Yên Nhiên đang cùng mẫu bên cửa sổ, miệng ngừng gì đó, bộ dạng của Cận Yên Nhiên hình như kích động. Hai tiếng động, đồng loạt đầu , Thái phu nhân , : “Hầu gia, con về thật đúng lúc, con cứ càm ràm bên tai mãi, khiến sắp phiền c.h.ế.t đây!”

Cận Thiệu Khang đến, Liễu Nguyệt đưa a hầu xuống, đưa khăn mặt cho lau tay lau mồ hôi, dâng thanh nhiệt giải khát.

Cận Thiệu Khang nhấp một hớp, Cận Yên Nhiên, hỏi: “Yên Nhiên, đang quấn lấy đòi mua đồ đấy chứ?”

Cận Yên Nhiên tới, xuống cạnh , kéo cánh tay : “Ca ca, theo lý mà , vất vả cả ngày trời mới về nghỉ ngơi, nên mang chuyện trong nhà phiền . chuyện , !”

Cận Thiệu Khang thấy bằng giọng nghiêm trọng như bèn đặt ly trong tay xuống, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lông mày Cận Yên Nhiên dựng ngược, trong giọng còn cả sự bực tức, “Ca ca, hôm nay Tưởng Nhược Lan huênh hoang thế nào…” Nói đem chuyện Tưởng Nhược Lan Vu Thu Nguyệt bỏng, những nhận , mà còn càn quấy, Vu Thu Nguyệt hãm hại , cuối cùng còn đánh Vu Thu Nguyệt mặt . Cận Yên Nhiên kể rành mạch, thậm chí những lời ngông nghênh của Tưởng Nhược Nam cô cũng kể cho Cận Thiệu Khang sót một từ.

“Ca ca, bao giờ gặp một ngông cuồng vô phép vô tắc như chị , chị còn , chị thể khiến Hoàng thượng ban hôn đấy là bản lĩnh của chị ! Còn Thu Nguyệt tẩu tẩu tình nguyện bước chân Cận gia thì chấp nhận. Càng quá đáng hơn nữa là, chị còn Thu Nguyệt tẩu tẩu cố ý tự đổ nóng lên để hãm hại chị , Thu Nguyệt tẩu tẩu là tiểu nhân, là con d.a.o hai lưỡi. Ca ca, khắp Hoàng thành ai con gái Vu gia học rộng nhiều, dịu dàng hiền thục, chúng Thu Nguyệt tẩu tẩu cũng lâu như thế , tẩu lúc nào cũng dịu dàng như nước, thấu tình đạt lý. Thu Nguyệt tẩu tẩu thể là loại mà chị , thể vờ vịt giả tạo trong một thời gian dài như chứ?”

Nói đến đây, cô sang Thái phu nhân một cái, giọng phục: “Mẹ rõ ràng là thấy Tưởng Nhược Lan đánh , nhưng mang gia pháp giáo huấn chị , để chị huênh hoang đem a rời . Nhìn bộ dạng đau lòng buồn bã của Thu Nguyệt tẩu tẩu, con thật chịu nổi! Ca ca, chuyện chủ Thu Nguyệt tẩu tẩu, nếu đến cũng giúp tẩu , thì chẳng ai thể giúp tẩu nữa!”

Cận Yên Nhiên một hết chuyện, thấy ca ca chỉ thoáng chau mày chứ nổi cơn thịnh nộ như trong tưởng tượng của , cô bất giác bật hỏi: “Ca ca, đấy?”

Thái phu nhân bên cạnh, lên tiếng: “Ca ca con về, còn thở xong con mang mấy chuyện vụn vặt con phiền lòng, con hãy về , đừng phiền ca ca của con nữa. Chuyện con lo, hãy nghiêm túc học cho nữ công gia chánh, những việc khác quản ít thôi!”

Cận Yên Nhiên thấy Thái phu nhân nghiêm sắc mặt, thấy ca ca đúng là phần mệt mỏi, bèn dậy, bĩu môi bước ngoài với bộ dạng cam tâm tình nguyện.

Sau khi Cận Yên Nhiên , Cận Thiệu Khang ngẩng đầu mẫu : “Mẹ, tin Tưởng Nhược Lan cố ý khiến Vu Thu Nguyệt bỏng ?”

Thái phu nhân điềm đạm : “Nếu chắc chắn là Nhược Lan , thì sẽ dễ dàng tha cho nó, con cũng đấy, hận nhất là loại suốt ngày gây sự, khiến nhà cửa yên! Mẹ cho hỏi Nguyệt Đào và Đỗ Quyên, hai a cố ý điều đến chỗ hai đứa nó . Nguyệt Đào , Thu Nguyệt đánh vỡ một chiếc bình hoa trong phòng, trưa hôm qua chẳng con đến Thu Đường viện ? Buổi tối nó đánh vỡ một chiếc bình hoa quý nữa, thể trùng hợp như thế chứ?”

Cận Thiệu Khang bất giác thẳng , Thái phu nhân phía đối diện, “Vậy a bên Thu Đường viện thế nào?”

Thái phu nhân thấy bộ dạng sốt sắng của con trai, mỉm đáp: “Đỗ Quyên nó ở bên đấy mấy ngày, từng thấy Nhược Lan bất kỳ lời oán thán nào. Những lúc rảnh rỗi, nó sách thì sẽ chơi một kiểu cờ kỳ lạ với a , hoặc dạo khắp nơi trong phủ, ngay cả hôm qua khi con đột nhiên bỏ , Nhược Lan cũng chẳng nổi giận. Hầu gia, Nhược Lan khi gả Hầu phủ thật sự đổi ít. Lẽ nào… Hầu gia cho rằng nó bỏng Thu Nguyệt thật ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-60.html.]

Cận Thiệu Khang đưa tay lên bóp bóp mày, nghĩ đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm các huyệt đầu , nóng lên.

Hắn khẽ : “Mặc dù con thích cô , nhưng tính cách của cô con cũng hiểu. Cô nóng nảy thẳng thắn, thô lỗ bộc trực, nhu mì tới mức giở thủ đoạn mờ ám? Mẹ từng thấy bộ dạng cô vung roi đánh , dứt khoát tàn độc. Nếu cô thật sự dùng nước nóng để hủy hoại dung nhan của Vu Thu Nguyệt, thì e rằng khuôn mặt của Thu Nguyệt sớm hủy từ lâu ! Đâu thể chỉ thương nhẹ như thế!”

“Con thật dễ thỏa mãn…” Thái phu nhân khẽ thở dài, “Trước chúng đặt quá nhiều hy vọng nó, kết quả để nó nhà với phận của thất, lòng nó e rằng đang tranh giành !”

Cận Thiệu Khang đương nhiên hiểu mẫu đang tới ai, cũng khẽ lắc đầu: “Nhìn thì cứ tưởng là một cô gái dịu dàng ôn hòa…”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vu đại nhân bốn thất, trong nhà e rằng chẳng mấy lúc bình yên. Thu Nguyệt lớn lên trong cảnh , tâm tư như cũng là bình thường thôi. Mấy di nương bên phụ con, nào hiền lành nhu mì ? Cũng may trường thọ hơn bọn họ, còn trấn áp họ, nếu , chuyện giống ngày hôm nay thiếu ?” Nói đến đây, Thái phu nhân khẽ: “Trong các tiểu thư xuất giá ở Hoàng thành, chỉ Yên Nhiên là đơn thuần nhất thôi! Trách là trách bảo bọc nó quá kĩ…” Đoạn thở dài.

Mặc dù Cận Thiệu Khang cũng tâm tư của những tiểu thư danh giá đó, nhưng hễ nghĩ tới sự dịu dàng đại lượng mà Vu Thu Nguyệt thể hiện đó, trong lòng khó tránh khỏi chút thất vọng. Thì , con gái mỹ lệ thoát tục như tranh chấp gì với đời , thực nhất giả tạo.

Chỉ Tưởng Nhược Lan, vì mà luôn nhẫn nại, luôn nỗ lực, còn từng nàng bằng ánh mắt ôn hòa, nàng cũng lời oán thán, thật khiến bất ngờ… , sự bất ngờ mà nàng mang tới cho chỉ chút ? Nghĩ đến đây, tim nóng bừng cả lên.

“Có đúng cô tát Vu Thu Nguyệt một cái mặt mẫu ạ?”

Thái phu nhân khổ, đáp: “Lại còn nữa? Khi tức tới mức suýt nữa thì kìm , nghĩ, với tính cách của nó mà nhịn tới bây giờ mới phát tác, cũng thật chẳng dễ dàng gì! Con thấy bộ dạng hung hăng khi của nó , thật khiến cũng sững cả !”

Cận Thiệu Khang tưởng tượng hai mắt nàng sáng rực, bộ dạng hùng hùng hổ hổ, đột nhiên thấy nuối tiếc vì bỏ lỡ cảnh như thế.

nổi giận một chút cũng , ít nhất là trấn áp đám , theo thấy thì Vu Thu Nguyệt sẽ dám trêu nó nữa! Sau Thu Nguyệt chỉ cần ngoan ngoãn, sinh con dưỡng cái cho con, con dâu cũng tồi !” Thái phu nhân điềm đạm, “Có điều, Hầu gia, việc Thu Nguyệt dã tâm như thế tránh khỏi trách nhiệm của con, con lạnh lùng với chính thất, đương nhiên sẽ khiến thất đắc ý, điểm , con bằng cha !”

Cận Thiệu Khang chút bối rối, đầu chỗ khác, một lúc mới : “Mẫu , cô ép con như thế, khiến con trở thành trò cho khác, nếu con để cô như ý…” Nói tới đây đột nhiên im bặt, vẻ mặt ngượng ngùng.

Thái phu nhân hiểu tâm tư của con trai, bà đáp: “Hầu gia, thật ngờ con trẻ con như !”

***

Cẩm Tú viện.

Vu Thu Nguyệt mặc một chiếc áo bằng lụa trắng như tuyết, loại vải thượng hạng khiến các đường nét cơ thể cô mập mờ khêu gợi, mái tóc dài đen nhánh buông lơi, đeo bất kỳ loại trang sức nào, nhưng chỉ càng nổi bật vẻ kiều diễm của cô lên mà thôi.

nghiêng giường với tư thế gợi cảm nhất, kéo vạt váy dài tạo thành một hình dáng , mắt nhắm hờ, đợi Cận Thiệu Khang đến. Cô dùng hình tượng mềm yếu khơi dậy lòng thương xót của . Tưởng Nhược Lan đánh mặt Thái phu nhân nhưng trừng phạt, xem Thái phu nhân bắt đầu nghi ngờ cô , lúc túm chặt Hầu gia mới !

lúc , tiếng cửa đẩy , ngay đó, Lệ Châu bộ dạng sợ sệt bước . Vu Thu Nguyệt mở mắt, thấy là Lệ Châu, bèn hỏi: “Hầu gia ?”

Lệ Châu cúi đầu, rúm ró đáp: “Hầu gia… Hầu gia dùng cơm với Thái phu nhân ở Tùng Hương viện xong về Sở Thiên các…”

“Cái gì?” Vu Thu Nguyệt kinh ngạc dậy, đuôi váy cuộn thành một đống nhàu nhĩ, vô cùng nhếch nhác. giờ cô chẳng còn tâm trạng mà để ý tới chuyện đó nữa, đôi mắt xinh mở to, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Tại Hầu gia đến thăm ? Chàng thể hôm nay xảy chuyện gì! Rõ ràng thương, tại đến thăm? Lẽ nào… Sắc mặt cô càng lúc càng trắng, lẽ nào, cũng tin lời mụ đàn bà , bắt đầu nghi ngờ ư?

Lệ Châu cạnh thấy cô run lẩy bẩy, kìm cất tiếng hỏi: “Di nương, thế?”

Loading...