Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-11-21 23:14:19
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lát , Trương ma ma bảo chuẩn xong xuôi, Thái phu nhân vui, bảo Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện , giữ Tưởng Nhược Nam chuyện cần dặn dò.

Sau khi Cận Thiệu Khang , Thái phu nhân cầm tay nàng, : “Ta hiểu tâm ý của con dành cho Hầu gia, những gì thể cả , phần còn trông cậy con, con hãy ngoan ngoãn hầu hạ Hầu gia, sẽ kết quả thôi. Hầu gia nhất định sẽ xứng đáng với tấm lòng của con.”

Tưởng Nhược Nam lúc nàng nên những lời cảm tạ gì gì đấy, nàng nay vẫn là da mặt dày, dối chớp mắt là chuyện bình thường, nhưng giờ cổ họng như tắc nghẹn, hai chữ cảm tạ đó thốt lên lời.

Lão phu nhân giảo hoạt , rõ ràng thấy nàng đắc sủng, thế mà cứ như là đang nghĩ cho nàng

Tưởng Nhược Nam thầm nhạt mấy tiếng.

Thái phu nhân thấy nàng cúi đầu im lặng, tưởng nàng hổ nên , để ý, đó dặn dò thêm vài câu, bèn để Tưởng Nhược Nam .

Tưởng Nhược Nam về Thu Đường viện, thấy vẻ mặt bọn a trong viện tươi roi rói, liền ngay Hầu gia đến.

Phương ma ma thấy Tưởng Nhược Nam vội chạy đón, tay lau nước mắt cảm thán: “Phu nhân, cuối cùng cũng coi như là khổ tận cam lai !”

Tưởng Nhược Nam cũng , khổ tận cam lai? Có mà khổ hạnh mới bắt đầu thì , hả?

Nàng bước trong, Ánh Tuyết bên cạnh mỉm vén rèm lên cho nàng.

Tấm rèm trúc sơn son vàng vén lên, một mùi thơm thanh nhẹ ùa ngay mũi, khiến vô cùng dễ chịu.

Tưởng Nhược Nam bước , thấy Cận Thiệu Khang đang chiếc ghế lớn bằng gỗ đỏ chạm trổ tinh tế , tay cầm một quyển sách, giơ ngọn nến hồng rực chăm chú, dường như đến sự xuất hiện của nàng.

Tưởng Nhược Nam một cái, bước góc phòng cách xa nhất, bước đến đó gì, vô cùng bối rối.

Bên Cận Thiệu Khang tay cầm sách, nhưng rốt cuộc sách những gì, chẳng dù chỉ một chữ. Từ khi Tưởng Nhược Nam bước , đầu óc hỗn loạn, cứng ngắc, đến thở cũng khó khăn hơn. Thấy Tưởng Nhược Nam về phía góc phòng, bỗng khó hiểu.

Nàng chạy đến đó gì?

Nếu như ở Cẩm Tú viện, lúc Vu Thu Nguyệt sán tới mặt , áp sát , dịu dàng ngọt ngào những điều mà thích. Ba phụ nữ ai mà , chỉ là Vu Thu Nguyệt sách nhiều hơn, nên những lời cô hợp tâm ý hơn mà thôi.

Thân là nam tử, bao giờ cần hao phí tâm tư để suy đoán xem phụ nữ rốt cuộc nghĩ gì, chỉ yên tâm hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của họ là . mỗi ở cùng Tưởng Nhược Nam, đầu óc luôn trong trạng thái hỗn loạn, cảm giác thể nắm bắt, thể điều gì sắp xảy , khiến vô cùng khó chịu.

Hai đều mang tâm tư riêng trong lòng, mỗi chiếm cứ một lãnh địa, ai can thiệp của ai, cũng chuyện với , căn phòng rơi sự yên tĩnh kỳ dị nhưng cũng kém phần ám .

Đang gượng gạo, Ánh Tuyết cùng Hoa Anh, Liên Kiều và Đỗ Quyên mang nước . Đi vòng phía tấm bình phong, đổ nước cho họ tắm rửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Qua tấm bình phong thêu hoa thêu chim, thấp thoáng thấy động tác bọn Ánh Tuyết đổ nước.

Tưởng Nhược Nam mãi mãi, mặt bỗng dưng đỏ bừng, lẽ nào lát nữa nàng tắm tấm bình phong mặt ư? Nàng vô thức về phía Cận Thiệu Khang, thấy cũng đang , ánh nến mờ ảo lặng lẽ hắt lên khuôn mặt , càng khiến đường nét cứng cỏi tuấn đó toát sự dịu dàng và mê , trong đôi mắt phản chiếu ánh nến nhảy nhót bập bùng, tăng thêm vẻ yêu dị trong đôi mắt, chút thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-67.html.]

Tưởng Nhược Nam đầu . Tim đập thình thịch, nàng như gì? Không … Không chứ, ghét nàng cơ mà?

Mặt nàng bất giác nóng bừng.

Cận Thiệu Khang khuôn mặt đỏ hồng, đầu cúi gằm, ngượng nghịu bất an của nàng, đột nhiên cảm thấy thú vị, thầm nghĩ, ngờ cũng lúc nàng đáng yêu như thế .

Trái tim nơi n.g.ự.c nóng rực lên, khiến cả cơ thể cũng bắt đầu tỏa nhiệt.

Hương thơm trong phòng càng lúc càng nồng, nước đằng tấm bình phong lượn lờ, dần dần loan tỏa khắp căn phòng, lan đến cả chỗ của Tưởng Nhược Nam. Nửa nàng chìm trong đám nước , trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo, giống như tiên nữ xuất hiện trong sương.

Cận Thiệu Khang nàng đăm đăm nhưng chỉ cần Tưởng Nhược Nam , vội vàng cầm sách lên che mặt. Hắn cũng bất lực hành động ấu trĩ của , nhưng thể giải thích là vì ?

Lúc , đám a tới chuẩn xong nước, bèn lui cả ngoài.

Sau khi đám a lui , căn phòng chìm yên tĩnh.

Một lúc , Tưởng Nhược Nam thực sự thể chịu khí kỳ quặc nữa, nàng Cận Thiệu Khang vẫn đang cầm sách chăm chú , : “Hầu gia, tắm .”

Thứ giọng trầm và lạnh của vang phía cuốn sách: “Trước đó tắm , cô tắm .”

Nàng tắm…

Tưởng Nhược Nam tấm bình phong mờ ảo, Cận Thiệu Khang đang ngay ngắn bên bàn.

“Hầu gia…”

“Ừm?”

“Chàng ngoài một lát ? Thiếp quen tắm mặt khác.”

Cận Thiệu Khang đặt sách xuống ngẩng đầu nàng, thấy mặt nàng đỏ ửng, hai mắt xuống đất, đôi lông mi dài khẽ rung rung, bộ dạng ngượng nghịu, trong lòng bỗng trào dâng một niềm vui ấm áp.

“Ta cứ ở đây! Đây là phòng của !” Hắn mới là chủ nhân nơi , cần ngoài cũng… .

Tưởng Nhược Nam nhất thời chẳng gì. Thu Đường viện mặc dù là viện tử của nàng, nhưng mới là chủ nhân thật sự.

Nàng quanh, thấy vị trí mà Cận Thiệu Khang thể thẳng về phía tấm bình phong nên cũng yên tâm hơn.

Ngay đó nàng nghĩ đang lo hão ? Thứ nhất, nhất định sẽ hứng thú với nàng, thứ hai, nếu thật sự nổi dã tâm với nàng, thì nàng thể chạy thoát ?

Nàng chính là vợ !

Loading...