Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:52:43
Lượt xem: 239
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Cận Thiệu Khang dậy , cung kính với Thái phu nhân, “Nếu , chúng con xin cung !” Nói xong nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Vu Thu Nguyệt lên, Vu Thu Nguyệt ngước khuôn mặt xinh rạng rỡ.
Thế là xong ? Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, kinh ngạc đám mặt , chẳng Phương ma ma còn Vu di nương dâng cho nàng ? Ban đầu là nàng đến, giờ ngay mặt nàng giả ngô giả ngọng, định phớt lờ việc , tất cả đều bảo vệ Vu Thu Nguyệt, coi nàng như tồn tại?
Tốt gì nàng cũng là do Hoàng thượng chỉ hôn, là chính thê do kiệu tám khiêng rước về Hầu phủ! Vậy mà đến chút thể diện cũng chịu giữ cho nàng?
Tưởng Nhược Nam vẫn luôn nhẫn nại cuối cùng nổi giận!
Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt sánh vai ngoài. A mặc y phục màu xanh lá đó đến bên Thái phu nhân, khom lưng giơ tay chuẩn đỡ bà phòng trong nghỉ ngơi. Còn Vương thị bế con định lên lui về. Bọn a , hầu già cũng thu dọn để đợi theo chủ tử của .
Chẳng ai quan tâm tới Tưởng Nhược Nam lúc còn đang giữa phòng.
Phương ma ma nàng đang thắc mắc điều gì, bà lo lắng tiểu thư sẽ nhẫn nhịn nữa mà nổi điên lên, vội vàng chạy đến cạnh tiểu thư, khẽ tiếng : “Tiểu thư, còn nhớ ma ma với những gì ? Tạm thời nhẫn nại , đừng gây chuyện nữa…” Từ khi An Viễn Hầu phủ, tiểu thư mất nhiều ưu thế, còn thể mặc nhiên tùy tiện như .
Hồng Hạnh cũng đến cạnh Tưởng Nhược Nam thúc giục nàng, : “Tiểu thư, mau đuổi theo , là chính thất, thể , mau đuổi theo !”
Tương Nhược Nam bực bội Hồng Hạnh. Đuổi theo? Đuổi theo thì sẽ họ vui vẻ đón nhận ư? Chính thất! Ở đây ngoài a của , chẳng ai thèm quan tâm tới vị chính thất cả!
Các khiến thoải mái, cùng sẽ khiến các như ý, bảo vệ vợ bé chứ gì? Ta nhất định uống ly do vợ bé đó dâng đấy!
Đương nhiên đây chỉ là một mặt thôi, quan trọng hơn cả là, nếu cứ để Vu Thu Nguyệt dễ dàng qua mặt như thế, trong phủ An Viễn Hầu sẽ chỉ Vu Thu Nguyệt mà Tưởng Nhược Nam nữa, đến kẻ cũng chẳng thèm tôn trọng nàng, cả đời nàng đừng mơ đạp lên đầu Vu Thu Nguyệt mà sống! Thậm chí còn Vu Thu Nguyệt đè bẹp cử động nổi chứ!
Nàng khiến , mặc dù nàng Hầu gia yêu thương, nhưng nàng vẫn là chính thất do đích Hoàng thượng ban cho ! Là tuyệt đối dễ dàng khinh thường!
Ngay lúc , Tưởng Nhược Nam khẽ đẩy Phương ma ma đang khổ sở khuyên giải sang một bên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo gọi: “Đợi một chút!”
Giọng trong trẻo rõ ràng, khiến tất cả đều sững .
Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt đầu, Thái phu nhân dậy xuống, bàn tay bế con của Vương thị cũng dừng, bọn a , hầu già trong phòng đều ngưng công việc tay.
Ánh mắt của tất cả đều tập trung Tưởng Nhược Nam, thoáng chau mày, bộ dạng như “Lại giở trò gì nữa?”
Lúc vẻ mặt Cận Thiệu Khang cũng như câu đó, chỉ là trong ánh mắt Tưởng Nhược Nam thêm vài phần chán ghét.
“Cô còn thế nào nữa?” Giọng lạnh lẽo, cuốn hút, nhưng tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn.
Mẹ kiếp, cho dù ngươi kéo dài cái mặt thì cũng sợ ngươi chắc? Ta là chỉ hôn, phía Thái hậu chống lưng, là con gái của đại tướng quân gì đó, tin ngươi thể gì !
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam sợ vẻ mặt lạnh lẽo , nhướng mày , khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-7.html.]
“Mọi hình như quên một việc !” Tưởng Nhược Nam đột nhiên mỉm , đôi đồng tử đen như bảo thạch sáng lấp lánh, xảo quyệt, giống như một con mèo tinh quái! Nàng xuống chiếc ghế trống của Cận Yên Nhiên, Cận Yên Nhiên dường như nhận ý đồ của nàng nên trừng mắt căm hận, nhưng Tưởng Nhược Nam nàng hết sức vui vẻ, cho đến khi Cận Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt, mới Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt, tiếp tục híp mắt : “Thân là thất, chẳng nên dâng cho chính thất ?”
Quả nhiên Cận Thiệu Khang mặt biến sắc, âm trầm tới đáng sợ, ánh mắt sắc lẹm khiến tất cả bọn đều chịu nổi cúi gằm đầu. Vẻ mặt của Vu Thu Nguyệt thoáng cứng , nhưng ngay đó đổi sang bộ dạng tủi ấm ức, khiến xót thương.
Sắc mặt Thái phu nhân vô cùng lạnh nhạt, đôi môi mím chặt để lộ cơn giận của bà, bà việc dâng , những mắt suy nghĩ đều hiểu đấy là ý gì. Nhìn bộ dạng lúc của Tưởng Nhược Nam, rõ ràng nàng cố ý, cố ý khiêu chiến với quyền uy của bà, cố ý chống đối bà. Tưởng Nhược Nam , quả nhiên là danh bất hư truyền!
Còn Cận Thiệu Đường và Vương thị, cả Triệu di thái thái nữa, lúc thì , lúc ngó ngó , tròng mắt đảo liên tục, rõ ràng đang xem màn kịch .
Phương ma ma phía khẽ giật giật chéo áo nàng, “Tiểu thư, bỏ bỏ !” Giọng đầy lo lắng. Tưởng Nhược Nam vị Phương ma ma thật lòng thương yêu “thể xác” của nàng, bèn đầu bà nở một nụ trấn an.
“Tưởng Nhược Lan, cô đừng quá đáng!” Giọng Cận Thiệu Khang càng thêm lạnh lẽo.
Tưởng Nhược Nam Cận Thiệu Khang, tỏ vẻ kinh ngạc, “Hầu gia, yêu cầu của chỗ nào quá đáng, lẽ nào là thất nên dâng mời chính thất ?”
Câu dù thế nào cũng lý, Cận Thiệu Khang thể phản bác, bèn đáp: “Giờ còn sớm nữa, đừng để lỡ giờ cung tạ ân!”
Tưởng Nhược Nam mỉm , “Tiến cung tạ ân đúng là quan trọng, nhưng việc thất dâng là quy định do lão tổ tông truyền , càng thể bỏ qua. Có điều Hầu gia cũng lo lắng, khấu đầu một cái dâng một ly cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian !” Nói màng tới , sang với Hồng Hạnh: “Hồng Hạnh, rót một ly cho Vu di nương!”
Phương ma ma yếu đuối nhát gan, việc thể trông cậy bà , nhưng Hồng Hạnh chẳng sợ trời sợ đất là gì, giao cho cô hẳn sai!
Quả nhiên ngoài dự liệu của Tưởng Nhược Nam, Hồng Hạnh theo Tưởng Nhược Lan đó tác oai tác quái quen , bỏ qua cơ hội hạ thấp kẻ chán ghét, lập tức rót một ly , hai tay dâng tới mặt Vu di nương, tươi tắn: “Di nương, xin mời!”
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch, ngẩng đầu Cận Thiệu Khang một cái, nước mắt ầng ậc. Hai tay run rẩy giơ hướng về phía ly , nhưng vội chạm nó, như còn chờ đợi điều gì.
Tưởng Nhược Nam thấy cảnh trong lòng thầm nhạt, đợi Hầu gia mặt chống lưng? Trước đó lẽ còn thể qua quýt cho xong, nhưng giờ ép tới tận nơi , tin thật sự dám coi thường cả thánh chỉ của Hoàng thượng, dám công khai ngăn cản ngươi dâng mời !
“Vu di nương, còn sớm nữa, thấy Hầu gia đang vội ? Nghe Vu di nương cũng sinh trong một gia đình gia giáo, thể đến nghi thức cũng hiểu chứ?” Tưởng Nhược Nam vẫn , nhưng nụ lan tới đáy mắt.
Bộ dạng dương dương đắc ý cúa Tưởng Nhược Nam khiến Cận Thiệu Khang vẫn là vô cùng bình tĩnh cũng chút mất kiểm soát, Tưởng Nhược Nam chăm chăm, môi mím chặt, ánh mắt sắc lạnh. Cuộc sống của từ nay về lẽ nào đều bà la sát can dự?
thể cách gì chứ? Câu nào của Tưởng Nhược Nam cũng đều đạo, lẽ nào còn thể ngang nhiên mặt ngăn cản?
Sắc lạnh trong mắt Thái phu nhân nhấp nháy, nhưng vẫn lặng thinh lên tiếng, ánh mắt dừng Tưởng Nhược Nam, sang bộ dạng khổ sở đáng thương của Vu Thu Nguyệt.
Còn bọn Triệu di thái thái mở to mắt , hớn hở cảnh khác gặp nạn. Bà la sát phủ, cuộc sống náo nhiệt !
Vu Thu Nguyệt đợi một lúc thấy ai mặt giúp đỡ, Tưởng Nhược Nam thế, tự quỳ khó tránh. Cô âm thầm cắn chặt răng, ngẩng đầu Cận Thiệu Khang một cái, đúng lúc , một giọt lệ long lanh lăn xuống má, đó cô chầm chậm cúi đầu đón ly trong tay Hồng Hạnh, giọng run run: “Là Thu Nguyệt sơ suất, Thu Nguyệt xin dâng mời tỷ tỷ!”
Bộ dạng nhịn nhục để gánh vác việc lớn, yếu đuối đáng thương của cô đều lọt cả mắt Cận Thiệu Khang. Cận Thiệu Khang thầm thở dài trong lòng, rút cuộc vẫn khiển nàng chịu ấm ức .